CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Trưởng phòng nhân sự Tống Ngọc lương nghe vậy, liền góp thêm lời chế nhạo.

“Ừ nhỉ, không phải trước đây chủ tịch Diệp đề xuất cái gì mà quân sự hóa việc quản lý sao? Nhà tù là hợp với anh nhất rồi!”
Trưởng phòng PR Tiết Đề bật cười ha hả, xem như góp vui.

“Đúng vậy đó, tôi thấy chủ Diệp đúng là rất yêu thích cuộc sống ở trong tù.

Nếu không cũng đã không ở liền một mạch tới sáu năm như thế rồi!”
Những người khác bắt đầu tôi một câu anh một câu, mang tiếng là hỏi thăm nhưng thực chất đều đang nhằm vào Diệp Quân Lâm mà sỉ nhục.

“Xin mời chủ tịch Diệp yêu quý của chúng tôi!”
Lâm Uyễn Oánh mỉm cười, giơ tay mời.

Diệp Quân Lâm đi tới chỗ ngồi mà mình được xếp cho, đến nơi liền hiểu ra đây là vị trí được cố ý sắp xếp từ trước.

Phía trên bức tường được treo đến máy biểu ngữ khác nhau.

Biểu ngữ đầu tiên – Cảm ơn Diệp Quân Lâm vì đã bị tống vào tù, nếu anh không vào tù chúng tôi làm sao có được ngày hôm nay.


Biểu ngữ thứ hai – Diệp Quân Lâm, chúng tôi hi vọng anh sẽ ở trong tù mãi mãi.

Bên cạnh còn được đặt một xe chất đầy champagne, không biết để làm gì.

Tuy nhiên điều khiến mọi người thất vọng chính là Diệp Quân Lâm sau khi nhìn thấy những tắm biểu ngữ này, trên mặt hoàn toàn không có một chút tức giận nào.

Mọi người yêu cầu Diệp Quân Lâm ngồi xuống, sau đó vây quanh đối phương.

Lâm Uyễn Oánh lên tiếng.

“Chủ tịch Diệp thân mến, tôi thực sự phải cảm ơn anh đó.

Trong thời gian anh nắm quyền, anh đã để tôi phải bắt đầu từ vị trí thấp kém nhát.

Lương của tôi hiện tại là hơn bốn ngàn tệ một tháng, một năm đạt hơn năm mươi nghìn tệ! Anh biết lương hàng năm hiện tại của tôi đã đạt đến mức bao nhiêu không? Năm mươi triệu! Là năm mươi triệu!”
Tiết Đề sau đó cũng lạnh giọng nói.

“Ngày trước chính anh là người đã không ngừng bức ép, vắt kiệt chúng tôi dưới danh nghĩa đào tạo nhân viên.

Lúc đấy, thậm chí lương tôi còn không được mười nghìn! Hiện tại thì số tiền hoa hồng mà tôi nhận được đã vượt xa con số đó ngàn lần rôi!
Trưởng phòng marketing Tiếu Nhất Long tức giận góp lời.

“Diệp Quân Lâm, thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều đấy! Trước đây tôi chỉ có thể đi làm bằng xe đạp điện, hiện tại thì đã lái Lamborghini đến công ty được rồi!”
Trưởng phòng pháp vụ Trương Triệu Phi lúc này hai mắt đã đỏ hoe.

“Diệp Quân Lâm, chúng tôi hận anh! Vì anh mà cuộc đời chúng tôi đã suýt bị hủy hoại như thế nào, anh có biết không hả? Anh xem ngày trước chúng tôi đã cực khổ tới mức nào, chính anh là người đã gây ra tất cả việc đó đấy!”
Tống Ngọc Lương hét lớn.

“Đúng là trời cao có mắt mà! Người như anh bị tống vào tù, vậy nên chúng tôi mới có cơ hội để trở mình!”
Những người khác thay nhau lạnh lùng chất ván.


“Từ khi nhà họ Tiêu tiếp quản tập đoàn Quân Lâm, anh mở to mắt xem tập đoàn đã phát triển tới mức nào? Hiện tại giá trên thị trường chính là bảy tỉ!”
Đột nhiên, Diệp Quân Lâm bật cười.

“Sáu năm, tăng ba tỉ.

Đây là điều mà các người cảm thấy tự hào sao?”
“Chuyện này…”
Mọi người đều ngây ngắn trước lời nói của Diệp Quân Lâm.

Anh không quan tâm mọi người hiện tại đang nghĩ gì, chỉ nói tiếp ý của bản thân.

“Vào thời điểm trước đây, chỉ trong năm đầu tiên tập đoàn Quân Lâm đã tăng ba tỉ và mức tăng trưởng đã nhân lên gấp đôi ngay sau đó.

Thậm chsỉi chúng ta đã từng làm mô hình kinh tế với nhau, dự đoán nếu sau sáu năm tập đoàn Quần Lâm có giá ít hơn năm mươi tỉ thì đó chính là sự thất bại!”
Khi nghe lời Diệp Quân Lâm nói ra, bất kì ai cũng không thể nào mở miệng.

Bọn họ chính là nhân tài cốt yếu do Diệp Quân Lâm bồi dưỡng, đương nhiên những điều anh nói, bọn họ đều biết.

Nhưng kể từ khi Diệp Quân Lâm vào tù, tập đoàn Quân Lâm năm thứ hai có mức tăng trưởng âm và dù những năm sau đã có tiền triển nhưng cũng chỉ là chằm chậm tiến lên.

Đó là bởi bọn họ đều không biết, hạt nhân kỹ thuật và ưu thế của tập đoàn đều đã sớm bị người khác lấy đi.


Mọi người đều thoáng rơi vào trầm mặc, Vương Thiên Phàm lập tức mở lời.

“Diệp Quân Lâm, bớt tự dát vàng lên mặt mình đi? Dù sao những gì anh nói cũng chỉ là giả thuyết! Làm sao có thể dựa vào giả thuyết trong kinh doanh được cơ chứ? Anh có thể đảm bảo rằng mình luôn kiếm được tiền không hả?
Lâm Uyễn Oánh cũng kịp thời phản ứng, lên tiếng chế nhạo.

“Đúng là vậy đấy.

Thị trường kinh doanh luôn thay đổi theo từng năm, có rất nhiều thứ vốn dĩ không lường trước được!”
Tiết Đề thoáng cau mày.

“Tôi nói thật cho anh nghe nhé Diệp Quân Lâm, cho dù tập đoàn Quân Lâm đạt được lợi nhuận năm mươi tỉ thì đã sao?
Chẳng phải chúng tôi vẫn sẽ luôn bị anh chèn ép, đến hiện tại cũng không ngóc đầu lên nổi, không kiếm được nhiều tiền hay saol”
Trương Triệu Phi và Tống Ngọc Lương đều đồng thanh.

“Đúng vậy.

Bát kể tập đoàn phát triển tốt đi chăng nữa thì việc đó liên quan gì đến chúng tôi cơ chứ? Có thể kiếm được nhiều tiền như bây giờ sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi