Chương 1912:
Một bên không biết Tinh Quốc thật sự nhìn thấy Diệp Lâm Quân.
Đám người Hoàng đế Tây Đường cũng nghĩ vậy.
Nghe được tin Diệp Lâm Quân còn sống, bọn họ cũng không tin.
Chỉ coi đó là thủ đoạn đả kích Lạc Việt của Tỉnh Quốc.
Có điều đúng là có hiệu quả!
Nhất Vũ Kiên Vương ngã xuống trước tiên.
Sau lại là chiến thần Côn Luân phản bội chạy trốn tới Tinh Quốc.
Đối với Lạc Việt chính là đòn đả kích liên tiếp.
Hoàng tử Vincent thấy được hiệu quả rất tốt, còn có ý ban thưởng năm hải đảo chø Liên minh báo thù.
Thậm chí còn thưởng cực lớn cho Hắc Hổ, người đã thi hành chuyện này.
Lý Từ Nhiệm rất muốn giải thích với mọi người, Diệp Lâm Quân không phản bội chạy trốn.
Chứng cứ tương đối có sức thuyết phục chính là dược tễ mà anh để lại cho cô.
Có điều kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, đạo lý ấy cô vẫn hiểu.
Một khi chuyện dược tễ bị bại lộ, sẽ bị người ta để mắt tới.
Chỉ có thể yên lặng chờ đợi, chờ Diệp Lâm Quân về sẽ chứng minh tất cả.
Hai tháng trôi qua, ngay cả núi Cửu Long cũng bắt đầu nhú chôồi non xanh biếc.
Mang lại ý nghĩa hồi sinh.
Diệp Lâm Quân chính là hồi sinh.
Sống lại một lần nữa.
Ở trên hòn đảo nhỏ thần bí của môn phiệt Đông Thiên, co thể gân như khôi phục hết cả.
“Nhất Vũ Kiên Vương, ngài có thể rời đi rồi! Nhưng mà mong ngài sẽ không nhắc tới sự tôn tại của chúng tôi với bất kỳ ail” “Đúng vây, chuyện này ngài tự mình làm, không liên quan đến những người khác!” “Còn có, chúng tôi không cân ngài báo ân, chúng tôi là được người ta nhờ vả! Ngài mau chóng rời đi đi, coi như chưa từng gặp chúng tôi.”
Mấy người của môn phiệt Đông Thiên dặn đi dặn lại.
Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ mỉm cười. Tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều mỗi ngày nhé!
Đây là bảo mình giấu cả Lạc Việt rồi! Có điêu những thế lực lánh đời này cũng coi như là giúp Lạc Việt một lân! Sau này môn phiệt Đông Thiên mà gặp nạn, Diệp Lâm Quân này sẽ ra tay.
Diệp Lâm Quân âm thầm ra quyết định trong lòng.
Có điều rốt cuộc là ai muốn môn phiệt Đông Thiên ra tay giúp mình chứ? Đến bây giò Diệp Lâm Quân còn chưa nghĩ ra được.
Mấy người trong môn phiệt Đông Thiên vẫn im như hến, căn bản không cậy miệng được.
Ước chừng một ngày sau, Diệp Lâm Quân lên thuyên đến hải vực Đông Cảnh của Lạc Việt.
Điều khiến anh không ngờ tới là nơi này chính là giới nghiêm, có rất nhiều chiến sĩ trên trận đĩa sẵn sàng đón địch.
Cứ như có thể tùy thời đánh nhau.
Trong nháy mắt, Diệp Lâm Quân hiểu ra, đây là Lạc Việt phòng ngừa địch đánh lén.
Dù sao vào lúc này, tỉnh thân của các chiến sĩ Lạc Việt sa sút, là thời điểm tốt nhất cho địch.
Cho nên người nhập cảnh như Diệp Lâm Quân, đều phải kiểm tra từng người.
Càng đáng sợ hơn là Diệp Lâm Quân liếc mắt liên thấy được Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo.
Đương nhiên cũng không thấy kỳ quái.
Vào thời điểm này, hai chiến thần cố thủ ở nơi này là điều rất bình thường.
Hai người cũng nhanh chóng nhìn thấy Diệp Lâm Quân.
Điều này khiến cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc.
“Diệp Lâm Quân? Lại là cậu? Cậu còn dám trở vẽ? Cái tên b*n n**c này!” Trần Hữu Đạo hung hăng xông tới.
“Quân b*n n**c không biết xấu hổ? Phải giết!” “Nhất Vũ Kiên Vương đốc sức vì Lạc Việt thế nào?
Nhìn lại mình đi!” “Cậu không cảm thấy xấu hổ sao? Nếu tôi là cậu, tôi đã nhảy xuống biển tự vẫn luôn rồi!!”