CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Chương 1914:

“Trước kia anh bị vạ miệng vì ngồi xe lăn, không có ai xử lý anh, nhưng bây giò thì khác!” “Tới đi, dùng thực lực của anh đi, đừng chỉ nói môm!” Đám người nhao nhao thúc giục Diệp Lâm Quân.

Trân Hữu Đạo trừng mắt nhìn Diệp Lâm Quân, giận dữ hét lên: “Diệp Lâm Quân tới đi! Đừng chỉ nói mồm, lấy ra bản lĩnh của cậu đi! Tôi sẽ một lân nữa chiến thẳng anh trước mặt các chiến sĩ Lạc Việt.”

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ lắc đầu: “Được, đằng nào cũng phải giải quyết anh, giải quyết sớm một chút cũng bớt phiên phức.”

Biểu cảm này rơi vào trong mắt người khác, họ đều cảm thấy anh quá càn rỡ.

Anh có tư cách gì mà ngông cuồng? Chỉ là một tên bại tướng mà thôi.

Một hàng đội trưởng hết sức căng thẳng.

Hàng chục nghìn chiến sĩ đang nhìn chòng chọc vào.

Có điều mọi người càng tin tưởng chiến thần Côn Luân mới sẽ mạnh hơn một chút.

Dù sao cũng đã thắng một lần rồi.

Kết quả của lần thứ hai cũng hơn phân nửa là giống nhau thôi.

“Cần tôi nhường mấy chiêu không?”

Diệp Lâm Quân hỏi.

Rõ ràng là lời nói chân thành, vậy mà vào trong tai người khác lại là giọng điệu khiêu khích.

Trần Hữu Đạo đã không chịu nổi nữa rồi.

“Muốn chết àI”

Anh ta tức đến sùi bọt mép, cả người lao vọt lên.

Thi triển kỹ thuật chiến đấu của môn phiệt Bắc An.

Luồng khí tỏa ra từ nắm đấm bắt đầu phun trào, tàn phá bốn phía.

Một quyền hung hăng đánh về phía Diệp Lâm Quân.

“Rầm rầm rầm:.”

Trong không khí truyền ra tiếng pháo nổ.

Uy thế của Trần Hữu Đạo không gì sánh kịp!

Anh ta chỉ vì chứng minh bản thân mạnh hơn Diệp Lâm Quân!

Có thể ngồi vững vị trí chiến thần Côn Luân.

Cho nên một đấm này phóng ra toàn bộ sức lực, chính là một phát chết luôn.

Cảnh tượng lần nữa chiến thắng được Diệp Lâm Quân, anh ta đã vô số lần mơ tới.

Đối mặt với một đấm hung ác của Trần Hữu Đạo, Diệp Lâm Quân chỉ vẻn vẹn duỗi một ngón tay.

Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Lâm Quân đang tìm cái chết.

Châu chấu đá xe!

Lấy trứng chọi đá.

Một ngón tay mà đòi ngăn cản Trần Hữu Đạo.

Điên rồi à?

Rất nhanh.

Răng rắc!

Đầu ngón tay và nắm đấm va chạm vào nhau, tiếng xương nứt vang lên răng rắc.

Nhưng người bị nứt xương lại là nắm đấm của Trần Hữu Đạo.

Rầm!

Một giây sau, Trần Hữu Đạo nôn ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ra ngoài.

“Hộc hộc!”

Trần Hữu Đạo bay ra ngoài tận mấy chục mét, cơ thể bị quăng lên cao rồi ñung hăng đập xuống đất.

Bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi