CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Chương 2253:

Cuối cùng Vương Không cũng nói ra mục đích của mình.

“Đại sư cứ yên tâm đi! Bất kỳ yêu cầu gì, chúng tôi đều thỏa mãn! Trước đó chúng tôi cũng đã nói qua, không tiếc bất cứ giá nào!”

Thấy vệ binh Viêm Long nói thế, Vương Không và các đệ tử đều vựi như mở cờ trong bụng.

Đất của Lạc Việt rất rộng.

Bọn họ muốn gì, đối phương sẽ cho ngay.

Đang lúc Vương Không muốn ra điều kiện, âm thanh của Diệp Lâm Quân lại vang lên: “Khoan đất”

“Hả?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Diệp Lâm Quân.

Không biết anh muốn làm gì.

“Võ mạch của tôi không cần chữa trị, các người không cần nhắc tới bất kỳ điều kiện gì cả!”

Diệp Lâm Quân nói, “Không được, Dưỡng Hạo Quân, vì tương lai của Lạc Việt, võ mạch của ngài nhất định phải được trị!”

Vệ binh-Việm Lõng cật lực ýêu cầu.

“Bọn họ chỉ là một đám lừa đảo thôi, vốn không chữa trị được võ mạch cho tôi! Huống chi võ mạch của tôi đã bị mất rồi, nhưng bọn họ đều không phát hiện ra được!”

Lời này khiến cho người ta kinh ngạc gần chết.

Đám người Vương Không cũng sững sờ.

Chẳng lẽ cái tên này vừa rồi nghe lén bọn họ nói chuyện?

Mấy người đệ tử đều nhìn Vương Không.

Vương Không lập tức lắc đầu.

Ý là không có khả năng.

Vừa rồi ông ta dùng kình khí ngăn cản hết cả, một chút âm thanh cũng không thể truyền ra ngoài.

Một người bình thường làm sao nghe được?

“Ai nói chúng tôi không chữa trị được? Chúng tôi là thế gia Y Vương đấy! Đừng nói là trị võ mạch, ngay cả cường giả cấp Chí Tôn chúng tôi đều có thể tạo ra được!”

“Vệ binh Viêm Long, anh ta có thái độ gì vậy?

Không tin chúng tôi thì tôi, chúng tôi chẳng thèm trị cho anh ta nữal”

Vương Không muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt.

Ai ngờ Diệp Lâm Quân lại lập tức hô lên: “Vậy thì cút nhanh đi!”

Một câu của Diệp Lâm Quân liền chọc giận đám người Vương Không.

“Được lắm, tên nhóc anh có dũng khít”

“Nhựng anh nhớ kỹ, là bọn-họ mời tôi đến trị chứ không phải tự tôi tới”

“Vậy giờ chúng tôi đi, muốn khôi phục lại võ mạch thì bảo tên nhãi kia đến dập đầu cầu xin!”

Đám người Vương Không liền rời đi.

Bọn họ đoán chắc vệ binh Viêm Long đã không tiếc giá nào muốn trị võ mạch cho Diệp Lâm Quân thì sẽ tuyệt đối không tùy tiện để cho bọn họ rời đi.

Quả nhiên chưa đi được mấy bước, vệ binh Viêm Long liền đuổi tới.

“Đại sư bớt giận, tính cách của anh ta vẫn vậy chứ không có ác ý gì với ngài đâu!”

“Xin đại sư ra tay trị cho anh tai”

Đám người vệ binh Viêm Long chắp tay nói.

“Không được, chưa hề có ai dám nói chuyện với sư tôn nhữ vậy cả!”

“Muốn trị võ mạch, trừ phi tên nhãi kia tự mình quỳ cầu xin!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi