CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Chương 2164:

Thậm chỉ ngay cả tin tức cũng không biết vì sao lại lộ ra ngoài.

Nhất thời toàn bộ thành Vô Song đều trở nên u ám.

Tất cả mọi người đều trậm mặc.

Bé Quân bị Hắc Thần Giáo bắt đi, cho dù là bồi dưỡng thành cường giả tuyệt thế hay là dùng để tu luyện võ công tà đạo thì cũng là một đả kích lớn cho thành Vô Song.

Trái tim Phó Phong Thu như bị chảy máu.

“Bé Quân! Bé Quân sao rồi?” Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên sau khi biết chuyện thì lập tức tới.

“Câu xin thành chủ, cầu xin sư phụ cứu bé Quân đi!” “Tôi chỉ có một đứa con gái, bé Quân mà xảy ra chuyện thì tôi biết sống thế nào!”

Lý Từ Nhiệm khóc đến khàn cả giọng.

Chí Nam Yên cũng cầu xin thành Vô Song cứu người.

Nhưng mọi người trong thành đều im lặng không nói.

Bao gồm cả thành chủ Phó Phong Thu.

“Cầu xin các người! Mau cứu bé Quân đi, thiên phú của nó tốt như Vậy, các ngài nhẫn tâm nhìn nó-bị người khác bắt-đi sao?”

Lời nói của Lý Từ Nhiệm làm cho lòng mỗi người đều nhói đau.

Nhưng mọi người cũng không thể bớt sợ hãi được.

“Cô vốn không biết Hắc Thần Giáo là thế nào đâu: “Trong Hắc Thần Giáo, cấp Chí tôn tầng thứ tư có trọn vẹn bảy vị cao thủ, cấp Chí tôn tầng thứ năm có hai vị, đáng sợ nhất là giáo chủ, nghe nói sắp bước vào hàng ngũ cấp Chí Tôn tầng thứ sáu trong truyền thuyết.

Cấp Chí Tôn tầng thứ sáu đấy! Đối với cường giả cấp Chí Tôn mà nói giống như là đứng đầu thiên hạ rồi! Thành Vô Song lấy ai ra mà cứu?”

Khương Tử Hào nói xong, đám người liền hít sâu một hơi.

Đối với cường giả cấp Chí Tôn mà nói, tầng thứ sáu giống như khoảng cách giữa trời và đất vậy.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, Phó Phong Thu không qua được, vẫn luôn kẹt ở cấp Chí tôn tầng thứ năm.

Giáo chủ Hắc Thần Giáo bước vào cấp chí tôn †ầng thứ sáu là chuyện sớm muộn, cho nên Phó Phong Thu địch không lại.

“Còn nữa, người của Hắc Thần Giáo cực kỳ tàn bạo, có lẽ con gái của cô đã sớm chết rồi.”

“Chỉ có thể trách con gái cô không may, trong số mệnh đã định có một kiếp nạn này.”

Mấy người Khương Tử Hào nói.

Bịch!

Lý Từ Nhiệm không chịu nổi ngất đi.

“Haiz!”

Phó Phong Thu chỉ có thể thở dài.

Loại tình huống này anh ta bất lực.

Diệp Lâm Quân ở nơi Giang Bắc xa xôi.

“Tít tít tít…

Đột nhiên điện thoại của anh phát ra âm thanh báo động chói tai.

“Nguy rồi, bé Quân xảy ra chuyện!”

Trong lòng Diệp Lâm Quân thắt lại.

Bé Quân xảy ra chuyện chỉ hai ngày sau khi anh trở về! May mắn thay là bé Quân có một khí cụ câu cứu trên người.

Nếu không thì anh thậm chí còn không biết.

Theo vị trí mà khí cụ cầu cứu gửi lại, con bé đã cách thành Vô Song hơn ba trăm cây.

“Ai đụng vào con gái của tôi, tôi sẽ cho kẻ đó chết!” “Nhanh, nhanh, đến với tốc độ nhanh nhất!”

Diệp Lâm Quân liền đi tới Hắc Thần Giáo để cứu bé Quân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi