"Đừng, bình tĩnh, đừng bị lừa!”
Khi bắt đầu đếm ngược, bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.
Richard vẫn toát mồ hôi lạnh, nổi gân xanh, cơ thể run rẩy. "Hai”
"Anh, cứu em! Em không muốn chết, anh, anh, cứu em, cứu em! Cứu...
+efferson như phát điên, nhanh chóng hét lên.
"Đừng hứa, đừng hứa..."
"Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh lại đi. Đừng phá hỏng toàn bộ tình hình chỉ vì một người!”
Đám người Y Vương lo đến muốn nônrra máu.
Những người khác cũng thế.
Mọi người tim như treo, hô hấp gấp gáp, ánh mắt như muốn bay ra ngoài.
Người lo lắng nhất là Richard.
Một bên là mạng của em trai.
Một bên là sinh mạng của mấy chục nghìn người.
Tất cả đều nằm giữa suy nghĩ của anh ta.
Sắc mặt Richard đỏ lên, thậm chí phát tím, mồ hôi lạnh như mưa xối ra toàn bộ cơ thể anh ta.
Cơ thể anh ta đang run rẩy một cách điên cuồng.
Anh ta nắm chặt tay.
Đây là quyết định quá khó khăn.
Diệp Lâm Quân thì vô cảm,như thể mọi việc ở đây không liên quan dì đến anh.
Môi anh mấp máy, từ từ thốt ra: "MộtI”
Thời điểm con số này được gọi ra, có nghĩa là tất cả đều kết thúc.
"Tôi đồng ý với điều kiện của anh!”
"Tôi đồng ý, phù phù phù...”
Cuối cùng, Richard đã đồng ý.
Anh ta thở hổn hển.
Chưa bao giờ lo lắng như vậy trong đời.
Nhưng năm mươi nghìn người của thế gia Y.
Vương đều trợn tròn mắt.
Ai cũng trắng bệch cả mặt:
Richard đồng ý.
€ó nghĩa là Liên minh chúa tể sẽ giết chết bọn họ.
Sau đó Richard hít sâu một hơi: "Giết, giết hết cho tôi!” "Nghĩ lại đi!”
Các lãnh đạo cấp cao của liên minh chúa tể bắt đầu thuyết phục.
"Không được, nếu như em trai của tôi muốn sống, bọn họ nhất định phải chết!”
"Ngoài ra, nếu họ chết, thì cũng không ảnh hưởng đến sức mạnh của chúng tai”
"Cuối cùng, tôi là chỉ huy, các người phải nghe tôi!”
Sau khi Richard giải thích.
Các lãnh đạo cấp cao đều thoải mái.
Năm mươi nghìn người này sẽ không có ảnh hưởng nhiều đến họ, họ vẫn sẽ tiến vào Lạc Việt.