CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Giết được Diệp Lâm Quân mà nói có rất nhiều ý nghĩa với hãn ta.

Hắn ta mơ tưởng đến một ngày đánh bại Diệp Lâm Quân ở lĩnh vực mà hẳn ta am hiểu nhất.

Hiện tại hắn ta đã sắp làm được rồi.

Không chỉ đánh bại! Còn phải giết chết! “Lý Từ Nhiệm cô có từng nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay không?”

Hứa Chính Kiệt ngửa đầu lên trời hét một câu.

Sau khi tất cả vũ khí đã tập trung.

Hứa Chính Kiệt muốn điên lên luôn.

“Diệp Lâm Quân mày đi chết Hứa Chính Kiệt hạ lệnh một tiếng.

Toàn bộ vũ khí sát thân được khởi động.

Năng lượng đáng sợ trong một chút đã nhanh chóng phóng ra ngoài.

“Âm!

“Âm!”

Lực bắn rất lớn, sức giật cũng đầy tính phá hủy. Khiến cho đất rung núi chuyển.

Ít nhất trong phạm vi vài ngàn dặm đều là địa chấn lớn. Đây là uy lực còn lại của vũ khí sát thần sau khi phóng ra. Còn vũ khí sát thần mạnh bao nhiêu, đám người Tiêu Phong đã nhìn thấy.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy tất cả hình ảnh vũ khí sát thần kia đánh vào một người, thật sự không có cách nào tưởng tưởng được.

“Am” Phát năng lượng thứ nhất đánh lên người Diệp Lâm Quân. Đất rung núi chuyển.

Nhưng cảnh tượng máu me mà mọi người mong đợi lại không xuất hiện.

Điều này có nghĩa là lần công kích này của vũ khí sát thần không có tác dụng với Diệp Lâm Quân. Trong thời gian ngắn ngủi, vũ khí sát thần lần thứ hai bắn ba phát liên tiếp về phía Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân vẫn bất động như cũ.

Trên người vẫn chưa xuất hiện vết thương nào.

Nhưng đất đai dưới chân anh đã vỡ vụn.

Trông giống như mạng nhện, lan ra bên ngoài một cách đáng sợ.

Mười mấy dặm.

Hơn trăm dặm.

Mấy trăm dặm.

“Rầm rầm rầm!”

Vũ khí sát thần vẫn tiếp tục bắn.

Gần như là liên tiếp không ngừng.

Một phát lại một phát.

Hứa Chính Kiệt gần như đã đánh cược.

Nhất định phải tiêu diệt Diệp Lâm Quân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi