Các nhóm người lớn nhỏ của Chiến Ưng Quốc đều bị nhục nhã đến điên cả rồi. Át chủ bài đều đã xuất hiện.
Trên ngọn núi cao ở vùng ngoại ô Hồ Thành, có mấy bóng người đang tụ tập.
Bọn họ đều là cường giả thất trọng thiên!
Một tên thất trọng thiên không giết được mi, nhưng một đám thất trọng thiên thì sao?
Lúc này đây, nước Chiến Ưng quả thực đã phải trả giá quá đắt.
Mùi hết mấy lão làng rời núi.
Tuy rằng đây đều là át chủ bài của nước Chiến Ưng, không phải trường hợp bất đắc dĩ lắm sẽ không sử dụng. Nhưng hiện tại chính là thời khắc nguy nan nhất của bọn họ.
Còn cứ tiếp tục như vậy, nước Chiến Ưng sẽ trở thành sự sỉ nhục, không thể giữ nổi địa vị siêu cường quốc trên thế giới.
Bốn vị cường giả thất trọng thiên đang chờ Diệp Lâm Quân.
Vị thứ nhất khắp người là một cụm sương đen, hoàn toàn không thấy rõ hình dáng thật.
Gã là thủ lĩnh tổ chức sát thủ Sát Thần chuyên săn giết cường giả cấp Chí Tôn, có đanh hiệu Ảnh Minh.
Thực lực thất trọng thiên, hơn nữa còn có thuật ám sát mạnh nhất.
Gã có thế hòa làm một với bât kỳ vật thế nào.
Đã từng săn giết ba vị cường giả thất trọng thiên.
Vị thứ hai tựa như một ngọn núi lớn, thân hình cao hai mét, toàn thân đều là màu đỏ.
Từ nhỏ gã đã bị tổ chức bí mật bắt đi làm đủ mọi loại thí nghiệm thuốc dẫn và huyết thanh, sau đó thân thể trỏ thành biến dị.
Sức lực của gã vô cùng lớn, cơ thể mình đồng da sắt, hoàn toàn là một con quái vật giết mãi không chất. Danh hiệu Ma Uy.
Vị thứ ba là một người đàn ông mặc cơ giáp nhẹ nhàng, tốc độ của gã có thể vượt qua mấy lần vận tốc âm thanh, nhanh như tia chóp.
Danh hiệu Thần Chớp.
Vị thứ tư là một người phụ nữ tóc vàng ăn mặc hở hang, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào.
Nhưng cô ta là một Vụ Sư phương Tây, từ nhỏ đã thức tỉnh siêu năng ở bộ lạc nguyên thủy.
Có được lực lượng vô cùng kỳ điệu, được xưng là có thể điều khiển vạn vật.
Danh hiệu Vu Nữ.
Bốn người này đều tồn tại như bảo vật quốc gia.
Cũng là át chủ bài chân chính.
Giờ phút này, toàn bộ bốn người đồng loạt ra tay.
Chỉ vì ngăn cản Diệp Lâm Quân.
Đủ thấy được quyết tâm của nước Chiến Ưng.
Diệp Lâm Quân một đường đi tới.
Phát hiện người ngăn cản mình càng ngày càng ít.
Đến cuối cùng, chỉ còn một người.
Hứa Chính Kiệt vừa mới tỉnh lại thấy thế, lòng như tro tàn. Chẳng lẽ mình bị nước Chiến Ưng từ bỏ ư? Thật ra Hứa Chính Kiệt cũng tự hiểu rõ trong lòng.