Diệp Lâm Quân lắc đầu: “Không, lần này tôi đến đây để đưa bọn họ đi”
“Hả? Có ý gì?”
Sắc mặt hộ vệ thành Vô Song thay đổi, nghỉ ngờ nhìn Diệp Lâm Quân.
“Nói cho Phó Phong Thu một tiếng, hôm nay tôi đến đây để đưa người đi. Bản lĩnh của Phó Phong Thu quá nhỏ rồi, tôi phải mang Lê Quân trở về. Các người cùng lắm cũng chỉ có thể dạy cho Lê Quân những điều cơ bản thôi”
Diệp Lâm Quân vừa nói xong sắc mặt những người đối diện điên cuồng thay đổi.
Có mấy người vội vàng chạy đi báo cáo tin tức.
Không lâu sau, người cả thành Vô Song đều bao vây Diệp Lâm Quân.
Phó Phong Thu còn mang theo những người khác đến. Lý Từ Nhiệm, Lê Quân, những người khác nhìn thấy Diệp Lâm Quân rất kích động.
Dù sao bọn họ đều biết Diệp Lâm Quân đi tham chiến, chỉ là vấn luôn không nhận được tin tức.
€ó điều Phó Phong Thu lại ngăn bọn họ lại.
“Từ từ đã. Tôi có lời muốn nói với anh ta”
Phó Phong Thu nhìn Diệp Lâm Quân hỏi: “Thế nào? Anh muốn đưa bọn họ đi sao?”
“Đúng vậy. Dù sao thành Vô Song cũng là một môn phái nhỏ, thực lực của các người quá yếu, hoàn toàn không có tư cách nuôi dưỡng Lê Quân”
Diệp Lâm Quân vừa nói xong cả thành Vô Song đều tức giận.
Âm thanh tức giận vang lên khắp nơi, ai cũng đỏ mặt gân cô muốn dạy dỗ Diệp Lâm Quân.
Phó Phong Thu và những trưởng lão khác cũng bị chọc Tức.
Thành Vô Song là một môn phái nhỏ?
Buồn cười.
Thực lực bọn họ yếu?
Phó Phong Thu là cường giả ngũ trọng thiên, tuyệt đối là bá chủ một phương.
Diệp Lâm Quân không quan tâm đến sự tức giận của mọi người, anh nhàn nhạt nói: “Tất nhiên tôi cũng không phải là người vong ân bội nghĩa.
Dù sao các người cũng đã dạy dỗ Lê Quân. Thế này đi, Diệp Lâm Quân tôi nợ các người một ân tình. Nếu sau này các người gặp phải bất kỳ khó khăn gì, đều có thể đến tìm tôi giúp đỡ”
Nếu như để những người khác biết được lời hứa này của Diệp Lâm Quân, tuyệt đối sẽ phát điên.
Một lời hứa của anh thật sự quá lớn rồi.
Anh đã giết vô số cường giả ngũ trọng thiên rồi?
Một lời hứa của anh là không thể tưởng tượng được. Nhưng bây giờ trong mắt những người ở thành Vô Song, lời hứa của anh không đáng một văn.
“Cút đi, chúng tôi có khó khăn tìm anh có tác dụng gì chứ?”
“Anh mẹ nó bị điên à?”
Diệp Lâm Quân chỉ nói mấy câu đơn giản mà đã hoàn †oàn chọc tức những người ở thành Vô Song.
“Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ dẫn người đi, sau này chúng tôi hoàn toàn không có quan hệ gì với thành Vô Song các người. Nhưng lời hứa của tôi vẫn luôn có hiệu quả”
Sau khi nói xong, Phó Phong Thu hoàn toàn tức giận. “Hôm nay tôi xem anh rốt cuộc làm sao để mang người đi?”