Bây giờ các cường giả thất trọng thiên đều là sự tồn tại hư ảo.
“Đúng. Nếu như các cường giả trên bảng xếp hạng có thể thu nhận Lê Quân là đồ đệ thì tốt rồi, cho dù là Trấn Thiên Vương đứng trót cũng được.
Vậy tương lai của Lê Quân nhất định sẽ tiền đồ vô lượng” Nhìn mọi người thảo luận, Diệp Lâm Quân không có bất kỳ hứng thú nào.
Trở về phòng của mình, Diệp Lâm Quân bắt đầu nghiên cứu cổ tịch mà sư phụ Tùy Ý để lại.
Lúc này, Tiêu Phong gửi đến tin tức.
Nghe nói trên trang mạng đen có mười mấy cao thủ đến Lạc Việt, hoặc là muốn bắt Lê Quân đi, hoặc là muốn giết Lê Quân.
“Sư phụ, tình hình gấp gáp, nói không chừng bọn họ đã đến rồi” Tiêu Phong lo lăng nói.
“Không cần lo lắng, đợi bọn họ đến, đúng lúc một lưới bắt gọn”
“Tiêu Phong canh chừng động tĩnh của những người này” Thứ Diệp Lâm Quân đợi chính là bọn họ tập trung lại một chỗ.
Từng người đến một, quá phiền phức rồi.
Nơi khác, trong căn cứ Liên Minh Khoa học kỹ thuật Thần Long.
Kế hoạch của Hứa Chính Kiệt đang được thực hiện theo trình tự.
Mấy ngày nay Hứa Chính Kiệt đã hoàn thành chín thí nghiệm.
Những thí nghiệm này nhìn qua thì là đóng góp cho Lạc Việt, nhưng đều đã được Hứa Chính Kiệt lên kế hoạch, Cho dù Văn Hi vẫn luôn canh chừng Hứa Chính Kiệt, cũng không hề nhận ra.
Sau khi trở về chỗ ở của mình, Hứa Chính Kiệt lại đánh một số nữa.
Trong bảng biểu kế hoạch của anh ta chỉ còn lại một thí nghiệm cuối cùng.
Sau khi hoàn thành thí nghiệm này, Hứa Chính Kiệt sẽ tiến hành kế hoạch cuối cùng của mình.
Sau khi hoàn thành dữ liệu thí nghiệm, trong mắt Hứa Chính Kiệt lộ ra sự điên cuồng.
Lâm Quân, sắp rồi, rất nhanh thôi mày sẽ được nhìn thấy một con người khác của tao.
Đến lúc đó tao sẽ đích thân thổi bay mày dưới chân tao” “Còn có Lý Từ Nhiệm và con nhóc đó cũng không thoát được đâu.”
Điên cuồng.
Hứa Chính Kiệt điên cuồng.
Anh ta không chỉ có thể phát triển được vũ khí sát thần, mà còn có thể sử dụng công nghệ hiện đại mà biến mình thành sát thần.
“Ngày mai sẽ là thí nghiệm cuối cùng, cũng là lúc tao làm thế giới kinh ngạc” Hứa Chính Kiệt nở cụ cười.
Anh ta nhìn những đồng nghiệp ở căn cứ, ánh mắt có một tia tiếc nuối. Bởi vì những người này trong mắt an ta, đều
là người chết, đều là vật thí nghiệm.
Văn Hi nhìn ánh mắt Hứa Chính Kiệt, cô ta cảm thấy đáng sợ.
“Các người không nhận thấy ánh mắt của Hứa Chính Kiệt rất đáng sợ sao?” Văn Hi hỏi.
Những người khác đều lắc đầu: Đối với câu hỏi của Văn Hi, mọi người đều nghỉ ngờ.
“Không có, đoạn thời gian này Chính Kiệt làm chín thí nghiệm kinh người. Ánh mắt loại thiên tài bá đạo này không có vấn đề gì mà?”
“Đúng vậy, thiên tài trước giờ luôn cô độc hoặc là không bình thường. Ánh mắt cậu ta đáng sợ, ngược lại lại là sự đầu tư vào khoa học”
Những người khác phản bác nói.
Văn Hi vò đầu: “Thật sự là do mình nghĩ nhiều sao? Không được. Mình phải đi xem anh ta”
Cô ta kiểm tra những thí nghiệm Hứa Chính Kiệt đã làm gần đây. Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.