CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Bọn sinh viên ban nãy ỷ vào đông người, bây giờ thêm mười mấy kẻ côn đồ tới, lại còn là mấy kẻ hung ác dữ tợn.

Mọi người đều bị dọa sợ.

Chân ai nấy đều run lên, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Cái gì mà ra oai trước đám con gái chứ, tất cả đều bị ném hết ra ngoài.

“Mẹ nó ngồi hết xuống cho tao! Tao xem đứa nào dám đứng lên!”
Bọn côn đồ trực tiếp ra tay, đạp đám nam sinh ngã hết trên mặt đất, ngồi chồm hỗm một lũ với nhau.

Các nữ sinh tự giác ngồi xổm trên mặt đất.

Các cô còn sợ hơn đám nam sinh kia.

Đặc biệt là ánh mắt của mấy tên côn đồ này vẫn luôn ngao du trên cơ thể bọn họ.

Chỉ có lá gan của Tiêu Thắm là có lớn hơn một chút.

Cô nhìn về phía sau một cái, không biết từ khi nào mà Diệp Quân Lâm đã ngồi ở trong góc sô pha rồi, ngay cả bọn côn đồ cũng không chú ý tới.

“Thật sự là một tên sợ chết, chị tôi thật là xúi quây mà, gả cho một tên gan bé như chuột nhắt thế này.”
Tiêu Thắm thấy bộ dáng sợ chết của Diệp Quân Lâm, thiện cảm dành cho anh liền giảm xuống mức thấp nhát.

Tôi Tiêu Thắm sau này nhát định phải gả cho một anh hùng.

Tiêu Thắm nhìn đám côn đồ, cả giận nói: “Các người mau rời khỏi đây nhanh lên, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Em gái, em báo cảnh sát à! Đêm nay em sẽ chạy không thoát đâu.” Một tên côn đồ tiền lên muốn sờ mặt của Tiêu Thắm.

Bếp…
Tiêu Thấm tát một cái lên mặt tên côn đồ đó.

Bọn côn đồ ngây ngần cả người.


Không ngờ tới Tiêu Thắm lại ra tay.

“Đứa nào mà lại có lá gan lớn như vậy? Dám đánh người của tao?”
Một tiếng quát lớn, mấy người từ bên ngoài đi vào.

Cầm đầu là một người đàn ông cao to vạm vỡ, trên người đầy hình săm.

“Hùng… Hùng ca…”
Trác Dịch Cơ biết người này là ai, Hùng ca, là kẻ càm dao phay đuổi theo hơn chục người trên đường.

Có rất nhiều côn đồ thần tượng.

“Dạ, mời Tam gial”
Không nghĩ tới hôm nay Hùng ca lại làm nền, phía sau còn có người tiền vào.

Trong vòng vây, một người đàn ông trên tay với quả óc chó xuất hiện, một vết sẹo kéo dài từ nam chí bắc hiện rõ trên khuôn mặt.

“Khu! Tam gia! Sao anh lại tới rồi?” Trác Dịch Cơ bị dọa cho tè ra quần.

Kỳ thực Hùng ca cùng lắm cũng chỉ là đại ca của bọn du côn mà thôi, thế nhưng Tam gia lại khác, người này chính là lão đại thực sự.

Thủ hạ số hai trăm không khỏi đùa giỡn nói.

“Tam gia chỗ này của Hùng ca toàn nữ sinh! Mỗi một người lại còn rất là tươi ngon nha! Khà khàt”
Tên côn đồ tóc bạc cười lấy lòng.

Ánh mắt tham lam của Hùng ca và Tam gia quan sát trên mấy người Tiêu Thắm.

Ánh mắt Hùng ca liếc nhìn Tiêu Thắm thêm máy lần: “Tam gia, đứa đẹp nhất này để cho anh.”
“Ừm, coi như mày hiểu chuyện.” Tam gia gật gật đầu.

Hùng ca hung ác nói: “Người đâu, giữ hết đám con gái lại, còn bọn con trai đánh một trận rồi thả đi.

Nếu như đứa nào dám nói ra ngoài, hay là báo cảnh sát, ông đây sẽ giết chết các người!”

“Không không không…” Cho dù là nam hay nữ đều bị dọa sợ.

Đặc biệt là nữ sinh, đều vô cùng hoảng sợ.

Các cô rất rõ ràng việc giữ lại là ý gì.

Ngay cả Tiêu Thắm cũng hoảng sợ, cơ thể bắt đầu run rẩy.

Các nam sinh cũng bị dọa cho phát ngốc.

Không ngờ tới lại có kết quả như vậy.

Trác Dịch Cơ ngồi chồm hỗm trên mặt đất nói: “Tam gia, Hùng ca không thể được!”
Hùng ca cười cười: “Ò? Vậy mà lại có người biết chúng ta?”
Trác Dịch Cơ bật người dậy nói: “Đại danh của Tam gia và Hùng ca vô cùng lừng lẫy, ai mà không biết chứ?”
“Mày có thân phận gì?” Tam gia lạnh giỏng hỏi.

“Dạ, Tam gia, cha em là chủ tịch tập đoàn khách sạn Hữu Hào La Mạn – Trác Phi Dương, ông ấy đã từng uống rượu cùng với Tam gia và Hùng ca.” Trác Dịch Cơ bật người nói.

“Ò, Trác Phi Dương của khách sạn Hữu Hào La Mạn à, tao biết.” Tam gia gật gật đầu.

Nghe những lời này, tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bất kể là nam hay nữ đều nhìn Trác Dịch Cơ bằng ánh mắt sùng bái.

Đặc biệt là các nữ sinh, ánh mắt nhìn về phía Trác Dịch Cơ đều không giống nhau.

Dù là Tiêu Thắm thì thái độ cũng được cải thiện không ít.

Trác Dịch Cơ lập tức dựa vào mối quan hệ: “Cha em thường nhắc tới Tam gia và Hùng ca! Tam gia ngài xem, hôm nay coi như cho em chút mặt mũi mà bỏ qua chuyện này đi có được không?”
“Tam gia hôm nay là bạn của em không đúng, em xin nhận lỗi với anh, ngày sau, Trác Dịch Cơ em nhất định sẽ cảm tạ anh!”
Nói vậy, lưng Trác Dịch Cơ thẳng lên.


Cậu ta cảm tháy lôi cha ra làm lá chắn tuyệt đối là đủ.

Tam gia và Hùng ca nhất định là sẽ cho cậu ta mặt mũi.

Hiện trường trầm mặc.

Hơn mười giây xong, ánh mắt của Tam gia lộ ra tinh quang, ba một cái tát lên mặt Trác Dịch Cơ.

Trác Dịch Cơ bị cái tát này đánh bay ra ngoài, răng bị mất máy cái, trong miệng đầy máu tươi, mặt cũng bị đập nát.

“Con mẹ nó mày là cái thá gì chứ? Hồng Tam tao mà cũng cần phải cho mày mặt mũi sao? Đừng nói là mày, ngay cả cha mày tới cũng phải quỳ trước mặt tao!” Tam gia điên cuồng hét lên.

Mọi người ở hiện trường đều ngây ngắn hết cả người.

Lúc này, niềm hy vọng của mọi người cũng đã bị dập tắt.

Ban nãy còn cho rằng Trác Dịch Cơ có thể cứu mọi người…
O6 Mọi người vô cùng tuyệt vọng, có rất nhiều nữ sinh đã khóc nức nở.

“Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Tiếp theo phải làm sao đây?” Đầu óc của Tiêu Thắm vô cùng tỉnh táo, cô đang nghĩ biện pháp giải quyết.

Chị?
Nghĩ vậy, Tiêu Thắm liền nhìn Diệp Quân Lâm ở phía sau, anh vẫn còn đang ngồi ở trong góc, ánh đèn trong căn phòng bao lờ mờ, không nhìn kỹ quả thực là không nhìn thấy anh.

“Kẻ bất lực, quỷ nhát gan! Nếu như anh rễ mình có chút bản lĩnh thì hôm nay nhất định sẽ cứu mình!” Tiêu Thắm nghĩ trong lòng.

ỷ ì “Người đâu, đem mấy em gái này đi cho tao, còn mấy thằng này thì đánh, chỉ cần không đánh chết là được!”
Hùng ca ra lệnh một tiếng, mười mấy tên du côn dữ tợn đi tới chỗ đám nam sinh.

“Chết chắc rồi!” Tiêu Thắm cũng nhắm mắt lại.

“Cho mày mười giây cút khỏi đây!”
Đột nhiên, hiện trường vang lên một giọng nói.

Việc này khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.

Thoáng chốc, mọi người đều nhìn về phía sâu trong cùng của ghế lô.


Có một người đang ngồi trên sô pha, một thân đồ đen, không nhìn kỹ sẽ nhìn không thấy.

“Đi, kéo tên đó ra đây cho tao!” Hùng ca ra lệnh.

Tên côn đồ tóc bạc lập tức xông tới trước mặt Diệp Quân Lâm, một tay khoát lên vai của anh, muốn kéo anh lên.

Thế nhưng sau một khắc, ánh mắt Diệp Quân Lâm trở nên sắc bén, một tay bắt được cỏ tay tên côn đồ tóc bạc.

Răng rắ!
c Diệp Quân Lâm bẻ ngược lại, cổ tay của tên côn đồ bị bẻ ngược lại, dáng vẻ vô cùng quỷ dị, cổ tay tựa như bị bẻ gãy hoàn toàn.

“Aa..”
Tiếng kêu thản thiết của tên côn đồ tóc bạc tựa như heo bị làm thịt.

Một màn này khiến mọi người trong phòng bao đều bị sốc.

Đặc biệt là khi mọi người nhìn thấy cánh tay bị vặn thành bánh quai chèo của tên du côn tóc bạc, da đầu trở nên tê dại, toát hết mồ hôi lạnh.

Lực tay của tên này mạnh đến nhường nào chứ?
Tiêu Thắm thấy màn này, vô cùng chấn động.

Anh vậy mà lại dùng một tay?
“Mẹ nó dám động đến anh em của tao? Xem tao làm sao xử chết mày?” Hùng ca rít lên, muốn xông lên phía trước.

Kết quả bị Tam gia kéo lại.

“Đề tao đi xem sao.”
Tam gia nghi hoặc sao ban nãy lại không phát hiện ra Diệp Quân Lâm?
Một đám người Tam gia, Hùng ca đi tới chỗ trong cùng của ghế bao, từng bước từng bước tới gần Diệp Quân Lâm.

“Bật hét đèn lên cho tao!” Tam gia ra lệnh.

Cạch… cạch…
Rất nhanh tất cả đèn trong phòng bao đều được bật lên, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

“Mẹ nó tên tiểu tử này vẫn còn dám ngồi?” Hùng ca gầm lên.

Uychl Mọi người không nghĩ tới sẽ có màn như vậy, Tam gia vậy mà lại quỳ trước mặt Diệp Quân Lâm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi