"Không... không phải chúng tôi, không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi cũng bị người ta hãm hại”
"Đúng vậy, có người đã sắp đặt tất cả:" Mọi người bắt đầu giải thích.
Đúng lúc này, Lê Quân tỉnh dậy, cô bé hét lên: "Ba, không phải họ. Là người khác. Con biết”
Diệp Lâm Quân nhanh chóng đến ôm lấy Lê Quân.
"Đi, chúng ta rời đi”
Bây giờ Lê Quân đã biết ai là người đứng sau màn, Diệp Lâm Quân không cần phải kiểm tra lại.
Những người này, anh nể mặt đứa trẻ nên sẽ không giết, cũng coi như vì Lạc Việt để dành một phần võ lực. Sau khi Diệp Lâm Quân đưa Lê Quân đi bằng máy bay chiến đấu.
Một người lặng lẽ xuất hiện trên đảo.
Anh ta như một thần chết bắt đầu thu hoạch sinh mạng. Nhìn thân ảnh sát khí đẳng đẳng mọi người đều cảm thấy ón lạnh không thể giải thích được.
Bọn họ giống như những con cừu non sắp bị giết thịt vậy. “Diệp Lâm Quân không phải anh đã rời đi rồi sao? Sao lại quay về vậy?”
Ngũ Long Đạo Nhân không nhịn được hỏi.
“Không đúng, anh ta không phải là Diệp Lâm Quân” Huyền Minh Kiếm Thần kinh ngạc hô lên.
Sau đó, mọi người cảm nhận được khí tức không giống Diệp Lâm Quân.
“Rút, rút nhanh”
Mọi người phản ứng lại, lập tức rút lui.
Chỉ là vừa mới đấu với Diệp Lâm Quân một trận ai cũng đều bị thương nặng, làm sao có thể chạy thoát chứ? “Đầu ở lại đây đi”
Trong mắt người vừa đến tràn đầy sát khí.
Anh ta bắt đầu bừa bãi tàn sát mọi người trên đảo.
Mấy phút sau trên đảo đều là thi thể.
Chín cao thủ trên Thiên bảng và những cao thủ khác đều không thoát được.
Hòn đảo nhỏ chìm.
Qua một thời gian nữa, nó sẽ bị nước biển cuốn trôi hoàn toàn.
Làm xong hết những việc này, người đó còn lấy khăn trắng ra lau máu trên tay như thói quen.
Sau đó rời đi.
Sau khi người này rời đi được một phút.
Các cao thủ của phủ Thiên Sách cũng đúng lúc đến đây. Thời gian đúng lúc.
Sau khi nhóm người Thiên Long và người của phủ Thiên Sách đến đây đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Hòn đảo nhỏ đã bị chìm xuống.
Tất cả mọi người đều chết hết.
“Cái cái cái”
Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho không nói lên lời.
Thiên Long tiếc nuối cảm thán: “Ai, chúng ta đến muộn một bước rồi” Trên mặt mọi người tràn đầy tức giận và tự trách.