CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Không có cái gì.

Đừng nói người, ngay cả một con cá cũng không thấy: Kỳ quái!

Thật sự là kỳ quái!

Khu vực phòng thủ miền biển lớn nhất, vậy mà không có ai phòng thủ.

Liên minh chúa tể bên kia cũng không có ai hô ứng.

Đây rốt cuộc là sao?

Nhóm tà môn ma đạo nào tò mò tiến vào sâu trong khu vực miền biển.

Cho đến giữa đường phòng tuyến thứ nhất và thứ hai. Vẫn không có ai.

Nhưng mà lúc này bọn họ thấy được những xác chết trôi nổi trên biển.

Nhiều vô:số kể.

“Đây... đây là sao?”

Nhóm tà môn ma đạo trợn tròn mắt nhìn.

Chẳng lẽ chiến tranh nơi này kết thúc rồi?

Sao bọn họ không nhận được tin tức?

Liên minh chúa tể không liên lạc được, trận này đánh thế nào?

Ầm ầm...

Đúng lúc này.

Chỗ sâu nơi đáy biển đột nhiên truyền tới động tĩnh. "Không ổn, có nguy hiểm!”

Bọn họ lập tức phản ứng lại, tiếc là đã trễ rồi. 

Một giây tiếp theo, nơi này nổ tung.

Vụ đánh bom lịch sử!

Khu vực này bao gồm hai tuyến phòng thủ...

Trong nháy mắt, nó trở thành một biển lửa.

Tà môn ma đạo chết và bị thương vô số.

Mặc dù các cường giả cấp chí tôn có thể cầm cự nhưng họ vẫn bị thương phần nào.

Dù sao thì, vụ nổ này quá mạnh mết!

Tại sao nó lại phát nổ?

Đó là bởi vì Diệp Lâm Quân đã sắp xếp tất cả số đạn dược đặt dưới biển trước khi họ rời đi.

Chưa tới thời gian, đạn chìm sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì.

Tất cả nhóm tà môn ma đạo sẽ không phát giác ra.

Đột nhiên, tất cả các quả bom hẹn giờ cùng nhau khởi động, khiến họ trở tay không kịp.

Vấn đề là họ không nhìn thấy ai cả.

"Rút! Rút hết!”

Những nhóm tà ma môn đạo này thực chất là cỏ đầu tường.

Họ chỉ muốn nhận được lợi ích, sẽ không chân chính đi liều mạng.

Bây giờ ngay khi vừa xuất hiện thương vong, ngay lập tức muốn chạy. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi