Sau nửa giờ.
Quân đội của tất cả các bên đã thành công leo lên đỉnh từ bốn hướng.
Trên đỉnh núi, chỉ có một bóng người sừng sững.
Đó là Diệp Lâm Quân!
Không ai nghĩ tới chuyện này!
Chỉ có một người duy nhất trên toàn bộ núi Thiên Đan! Hàng chục ngàn lực lượng của Tà Thần giờ ở đâu?
Thật là khó hiểu!
Lực lượng Tà Thần đều đã tập hợp lại, đây là điều mà Thiên Sách phủ đã nhìn thấy và xác nhận.
Vì vậy, rất nhiều người đều đã đến núi Thiên Đan.
Làm thế nào có thể vô duyên vô cớ mà biến mất như vậy? Bọn họ gần như đã lục soát toàn bộ núi Thiên Đan.
Một người cũng không thấy!
Người đã đi đâu hết rồi?
"Sao lại chỉ có một người?”
Không thể tưởng tượng nổi!
Không thể hiểu được!
Bóng người từ từ quay lại.
Đó là Diệp Lâm Quân!
Chỉ có Diệp Lâm Quân ở núi Thiên Đan.
"Tôi đã đợi mọi người rất lâu!”
Diệp Lâm Quân khóe miệng mỉm cười.
Nhưng dáng vẻ này, trong mắt người khác lại gần giống như một ác quỷ.
"Kế hoạch không thành công sao?”
Thế không phải kế hoạch đã thành công dã tràng rồi sao? Tuyệt đối là dối trái!
Nhưng nếu thế lực của Tà Thần mai phục thì chúng có thể nằm mai phục ở đâu chứ?
Bây giờ toàn bộ mọi ngóc ngách đều là người của họ!
Lực lượng của Tà Thần không có nơi nào để ẩn nấp cả!
Vậy bọn chúng đã đi đâu?
Không thể nào tự nhiên mà biến mất trong không khí được? Đây là chuyện không thể!
Làm sao mà mấy nghìn người ở Thiên Sách Phủ lại biến mất trong ñháy mất chứ?
Chỉ có một cách giải thích, đó là giống như người của nước Chiến Ưng và đảo Đông Ca, ẩn mình và hòa làm một với thiên nhiên.
Điều này thì có thể.
Nhưng chỉ một số người hoặc rất ít người làm được.
Hàng vạn người thì không thể nào làm được!
Mọi người đã đi đâu hết rồi?
Rốt cuộc là họ đang mưu kế chuyện gì?
"Diệp Lâm Quân, cậ
âu đừng có mà giở trò ở đây! Người đâu hết rồi? Những người khác đâu?” Đại Hổ hỏi.