CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Diệp Quân Lâm liếc mắt nhìn Thảm Tâm Di, lạnh lùng nhéch môi.

*Thì? Liên quan gì đến cô?”
“Không có gì, chỉ là tình cờ nhìn thấy anh đang đi trên đường thôi! Tôi chỉ thắc mắc làm sao anh lại lưu lạc đến mức phải ăn banh bao cơ chứ?”
Trong mắt Thẩm Tâm Di, Diệp Quân Lâm chính là tên đàn ông thối tha.

Nhìn thấy đối phương chật vật, trong lòng cô vô cùng vui sướng.

Trợ lý Tiểu Vương đứng bên cạnh lúc này chọt lên tiếng.

“Anh không phải là bị vợ đuổi ra ngoài đường chứ hả?”
Thẩm Tâm Di nghe vậy liền bật cười ha hả.

“Hahaha, nếu như anh độc thân thì số tiền hiện tại kiếm được có thể đủ nuôi bản thân đó.

Nhưng anh lấy vợ, lại còn là lấy một người vợ xuất sắc như thế kia.

So ra, anh đúng là đồ kém cỏi”

“Chẳng liên quan gì đến cô cả.

Mau đi đi.”
Diệp Quân Lâm nhăn mày, bắt đầu mắt kiên nhẫn.

Lúc này, Thảm Tâm Di lấy ra xấp tiền từ trong túi xách, trực tiếp quăng vào người anh.

*Bữa cơm tối hôm nay, xem như là tôi mời anh vậy!”
Tiền bay lả tả, đa phần đều đập trúng mặt Diệp Quân Lâm.

Thẩm Tâm Di và trợ lý rất nhanh đã xoay người rời đi.

Diệp Quân Lâm trọn tròn mặt nhìn xâp tiền trước mặt.

Người phụ nữ này vậy mà dám quăng tiền vào người anh? Đây tuyệt đối là hành vi xúc phạm danh dự! Một vị chiến thần như anh, hoàn toàn không thể bị người khác đối xử như vậy!
“Gia tộc họ Thẩm sao? Năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, ngày tháng huy hoàng của các người sắp chấm dút rồi!”
Diệp Quân Lâm đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.

Anh nhất định đem nhà họ Thẩm cùng với phòng thương mại Tô Hàng sớm sát nhập lại thành một! Khiêu khích Diệp Quân Lâm, đồng nghĩa với việc bọn họ tự tìm cái chết!
Sau khi sỉ nhục đối phương xong, Thẩm Tâm Di vui vẻ rời đi, gương mặt không giấu nói nụ cười sung sướng.

Tiểu Vương hồ hởi kể lại.

“Ban nãy lúc cô chủ ném tiền vào người Diệp Quân Lâm, hắn ta trông bối rối thấy rõ.”
“Hahaha…”
Thâm Tâm Di cười đến mức không khép miệng lại được.

Lúc về nhà, cô đã kể lại toàn bộ chuyện này với Thẳầm Mặc Son.

Oong ta nghe xong thì vỗ tay liên tục.

“Hay! Làm hay lắm!”
Người nhà họ Thẩm đều cảm thấy chuyện ném tiền sỉ nhục đối phương là việc làm vừa đúng đắn lại vừa tuyệt vời.


Thảm Thanh Phong, người con thứ hai của Thẩm Mặc Sơn nhanh chóng ngắt lời.

“Không nói chuyện này nữa.

Ba, con nhận được tin tức báo rằng bác sĩ nỗi tiếng Tần Bắc Sơn khoảng ba ngày sau sẽ tới Tô Hàng đó!”
“Cái gì? Ngài Bắc Sơn tới Tô Hàng sao? Đây chính là chuyện lớn đó!”
Thẩm Mặc Sơn bát chợt đứng dậy.

Thân thể ông vốn không khỏe, đã máy lần mời Tần Bắc Sơn đến để chữa trị cho mình nhưng đối phương đều khéo léo từ chối.

Dù cho ông đã ra giá trên cả trăm triệu, thì câu trả lời vẫn không thay đổi.

Mọi người đều biết Tần Bắc Sơn cả đời sống liêm khiết trong sạch, không sợ quyền thế, dùng tiền và quyền bắt ép là hai thứ mà ông căm ghét nhất.

Vì lẽ đó mà bất kì nhà quyền quý nào muốn ngỏ ý đi cửa sổ để được chữa bệnh, Tần Bắc Sơn đều không nói hai lời, lập tức từ chối.

Muốn ông chữa bệnh, cứ theo đúng quy tắc đến bệnh viện đăng kí và tiến hành nộp hồ sơ, hoàn toàn không có ngoại lệ.

Mọi bình nhân đều được Tần Bắc Sơn đối xử bình đẳng, theo đúng số thứ tự gọi tên chữa trị.

Tần Bắc Sơn mấy chục năm ở tại Yên Kinh, hiện tại lại chạy đến Tô Hàng, Thằm Mặc Sơn đương nhiên cảm thấy kinh ngạc.

“Chẳng lẽ có người mời ngài Bắc Sơn tới?”

“Con không biết, cũng không tưởng tượng được toàn bộ người trên đất nước chúng ta ai có thể mời ngài ấy đến.

Sự tồn tại của ngài, giống như thần linh vậy!”
Thảm Thanh Phong bày tỏ nỗi lòng.

Thẫm Mặc Sơn đảo mắt, tính toán một chút liền dặn dò con trai mình.

“Thanh Phong, ba giao cho con một nhiệm vụ! Lựa đúng thời điểm, mời ngài Bắc Sơn đến nhà chúng ta, để ba gặp mặt!”
“Con biết rồi!”
“Thật khiến lòng ba bồn chồn mài! Vừa có thể nhìn thấy tướng quân Côn Luân, vừa được gặp mặt bác sĩ vang danh cả nướ!
cĐây chính là hai tòa núi lớn sừng sững ở đất nước chúng tai Không chỉ mỗi gia tộc nhà họ Thẩm trông đợi mà ngay cả phòng thương mại Tô Hàng cũng đã sớm nhận được tin tức hệt như vậy.

Ba ngày sau, Tần Bắc Sơn sẽ có mặt tại thành phố Tô Hàng.

Ngay cả danh môn vọng tộc như nhà họ Hàn, nhà họ Du, nhà họ Lôi và nhà họ Tần cũng đều nôn nóng, muốn nhanh chóng gặp mặt Tần Bắc Son.

“Hahaha, ba ngày sau đích thân chúng ta sẽ đến sân bay đón người!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi