Tướng quân Côn Luân trong truyền thuyết “Cộc cộc cộc”
Nhưng vừa mở cửa ra.
Bên tai đã truyền tới tiếng bước chân chỉnh tề, trước mặt xuất hiện những thân hình mặc quân phục màu xanh lá cây của quân đội.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng, Trần An Bình trực tiếp trợn tròn mắt.
“Cái này….”
Bộ đội đặc chủng đứng trước mắt đối với anh ta là một sự đả kích rất lớn, trong nhất thời không có cách nào thích ứng.
Mấy người phía sau anh ta vừa muốn la hét lập tức bị đánh ngã trên mặt đất.
Ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có.
Những bộ đội đặc chủng này tiến thẳng vào trong phủ tướng quân, tiện thể lôi Trần An Bình theo.
Tất cả những người đứng ngáng giữa đường đều bị thanh lý.
Sau khi bộ đội đặc chủng dọn sạch chướng ngại vật trên đường, mấy người Diệp Quân Lâm mới tiến vào.
Ba trăm bộ đội đặc chủng nhanh chóng xông vào phủ tướng quân.
Các vệ sĩ phía bên trong không biết là ai tưởng người ngoài nào dám xông vào phủ tướng quân.
Lúc này có ý định phản kích.
Nhưng khi đến gần xem xét thì suýt bị hù chết, Không đến ba mươi giây, tất cả vệ sĩ trong phủ tướng quân đều bị khống chế trong nháy mắt.
Đồng thời không phát ra bát cứ động tĩnh gì.
Lặng yên như không hề có bất cứ một sự tập kích nào cả, quả thực kinh khủng.
Có thể thấy được Kỳ Lân đã huấn luyện những binh sĩ này đều thành những mãnh hỗ không ai dám động.
Sau khi nhanh chóng chiếm lĩnh được phủ tướng quân nhà họ Trần.
Các binh sĩ cứ mười bước một người đứng gác, xếp thành hai hàng thẳng đến trước phòng nghị sự của nhà họ Trần.
Đoàn người Diệp Quân Lâm đi tới.
Trong phòng nghị sự.
Trần Thiên Kiều ngồi vững vàng trên ngai uống trà.
Trần Phục Long lại có vài phần lo lắng: “Bên ngoài sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trần Thiên Kiều cười cười: “Con yên tâm đi, An Bình hoàn toàn có thể giải quyết được.”
Tần Bắc Sơn chỉ lộ ra một nụ cười, không nói một câu nào.
Rằm!!
Nhưng vừa dứt lời cửa phòng nghị sự đột nhiên có một lực lượng rất mạnh xô đỗ nát trên mặt đắt.
Một giây sau, mấy chục bộ đội đặc chủng xông thẳng vào phòng nghị sự.
Họ nhanh chóng đứng thành hai hàng.
Chuyện đột ngột xảy ra doạ hai bố con nhà Trần Thiên Kiều.
Tại sao lại có bộ đội ở đây?
Nhìn trang phục hình như là bộ đội đặc chủng!
“Trần Thiên Kiều thật to gan.”
Kế tiếp là tiếng gầm gừ như sắm sét, một đám người tiến thẳng vào phòng nghị sự của phủ tướng quân.
Các bộ đội đặc chủng đứng hai bên thực hiện động tác chào.
Cảnh này khiến Trần Thiên Kiều sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Trần Phục Long thiếu chút nữa mềm nhũn ngã xuống đất.
Thân là người nhà họ Trần, cảnh tượng gì mà chưa từng thấy qua.
Nhưng lại bị cảnh trước mắt dù doa té ngã.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm, Tần Bắc Sơn mới đứng dậy.
Trần Thiên Kiều trong nháy mắt hiểu được đây mới là người của Tần Bắc Son.
Cũng chính là người trong miệng Tần Bắc Sơn có thể đem lại tai hoạ cho nhà họ Trần.
“Bác sĩ Tần không việc gì là tốt rồi.”
Diệp Quân Lâm cười cười.
“Ừm, bọn họ không hề làm khó tôi.”
Tần Bắc Sơn nói.
Trần Phục Long bị Thanh Long nhìn chằm chằm, cả người yếu đuối vô lực một câu cũng không nói nên lời.
Mấy người này rốt cuộc là ai?
Tô Hàng vậy mà lại có loại nhân vật này sao?
Tại sao trước giờ chưa từng nghe thấy?
Trần Thiên Kiều không hổ là đại nhân vật, ông ta bình ổn tâm tình nói: “Xin hỏi các vị là thần thánh phương nào?”
“Là người đã viết thư cho ông.”
Diệp Quân Lâm nói.
“Tướng quân, Diệp?”
Trần Thiên Kiều cau mày.
Không thể giải thích được.
“Ta ngu muội thật sự không nghĩ được từ khi nào ở Tô Hàng, nhà họ Diệp lại xuất hiện được một nhân vật như ngài?”
“Lão Trần, người trước mắt ông là tướng quân họ Diệp của Tô Hàng”
Tần Bắc Sơn nhắc nhở.
“Tướng quân họ Diệp ở Tô Hàng sao? Không biết.
Tướng quân? Họ Diệp? Chậm đã…”
Trần Thiên Kiều sắc mặt hoàn toàn thay đổi, quá sợ hãi.
Lão ta nhìn về phía Diệp Quân Lâm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là tướng quân Côn Luân trong truyền thuyết?”.