“Haiz, đáng tiếc người anh em đã mắt rồi! Quá vô tội!”
Tần lão thở dài.
Diệp Quân Lâm bất lực lắc đầu: “Haiz, thương trường cũng như chiến trường, không ít người đã ăn bánh bao máu người(*)! Sáu năm trước, tôi bị tai bay vạ gió, suýt nữa là chết rồi!”
()Đề cập đến việc tiêu thụ người chết hoặc nạn nhân và thu được lợi ích mới.
“Phải tóm hết lũ súc vật này lại, không thể tha cho chúng dễ dàng được!”
Tần lão giận dữ gầm lên.
Buổi tối khi về đến nhà, Lý Tử Nhiễm vô cùng lo lắng về tình hình của Phương Tử Tình.
Nếu như thực sự bị tóm, chắc chắn Phương Tử Tình sẽ phải ngồi tù.
Lúc này Lý Thiên Hạo và những người khác bát ngờ tìm đến của.
“Ha ha, Tử Nhiễm với đám phế vật này đều ổn nhỉ? Bọn tôi nghe nói Tập đoàn Vân Đình xảy ra chuyện rồi, còn cứ nghĩ rằng hai người các cô đều bị bắt rồi cơ.”
Lý Văn Hải cười.
Lý Tùng Khuê và Lý Mộng Nguyệt cười nói: “Nhưng mà một khi tập đoàn Vân Đình xảy ra chuyện thì công ty của Tử Nhiễm cũng coi như không xong rồi.
Tử Nhiễm kế hoạch tiếp theo của em là gì?”
“Có nên trở về nhà họ Lý?”
Lý Văn Phi cười nói.
Piöi¿.) Mặt Lý Tử Nhiễm hiện lên vẻ bắt lực.
Hiện giờ công ty đang gặp khủng hoảng, tiếp theo đoán chừng tình trạng bị thu mua sẽ giảm xuống.
Lý Thiên Hạo cười nói: “Tử Nhiễm đừng căng thẳng, ông nội đến bàn chuyện làm ăn với cháu.”
Lý Tử Nhiễm mê mang: “A? Ông nội, ông muốn bàn chuyện làm ăn gì với cháu?”
“Về việc thu mua công ty của cháu! Ông định mua công ty mới của cháu với giá 2 triệu!”
Lý Thiên Hạo nói.
“2 triệu?”
Trên mặt Lý Tử Nhiễm hiện lên vẻ không thể tin nỗi.
Ngay cả khi vốn đầu tư của tập đoàn Vân Đình không còn, tác động đến công ty của cô lớn như thế nào đi nữa, giá trị của công ty cũng vẫn là khoảng một hoặc hai tỷ.
Sao 2 triệu liền có thể thu mua?
Thật nực cười!
“Ha ha, Tử Nhiễm cháu có phải không hiểu tình hình bây giờ không, tập đoàn Vân Đình mà ngã, công ty của cháu sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, cứ kéo dài, đừng nói đến 2 triệu, 20 vạn cháu cũng không có được!”
“Đúng đó, vả lại cô bán công ty cho ông nội, cô vẫn có thể tiếp tục làm việc ở tập đoàn Lý Thị!”
Lý Văn Hải và Lý Tùng Khuê cười lạnh nói.
“Các người!”
Lý Tử Nhiễm thật là tức muốn chết.
Tự nhiên có người muốn giậu đỗ bìm leo chạy tới.
“Tử Nhiễm, ông chỉ cho cháu hai ngày, đến lúc đó cái giá 2 triệu này cũng không có nữa đâu!”
“Ngoài ra ông còn nghe nói cháu đang cùng một công ty Hàn Quốc bàn chuyện hợp tác, để đó cho ông đi?”
Lý Thiên Hạo cười lạnh nói.
Sau khi người nhà họ Lý đi, Diệp Quân Lâm an ủi nói: “An tâm đi vợ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ba ngày của tổ chuyên án rất nhanh đã trôi qua, quyết định sẽ được công bồ vào ngày hôm sau.
Tối nay, máy người Bạch Thanh Phong, Nguyễn Văn Hưng và Hách Văn Xương đã tổ chức ăn mừng ở hội sở.
“Ha ha ha ha, tên Nghiêm Khoa này thực lợi hại! Tôi nghe nói ai đi tìm cũng đều không có tác dụng, đồ vật ở hiện trường đều không cho xeml”
Bạch Thanh Phong cười nói.
“Đúng vậy, Nghiêm Khoa đúng thật là một người công chính nghiêm minh, không nễ mặt ai cải”
“Tiếp theo chúng ta cứ chờ kết quả công bố vào ngày mail Tập đoàn Vân Đình sẽ hoàn toàn bị chúng ta nuốt chửng, đến lúc đó phiên bản kỹ thuật nâng cấp của họ sẽ là của chúng tal Hahaha…”
Nguyễn Văn Hưng không giấu được niềm vui hát một câu.
Anh ta và Hách Văn Xương ôm lấy nhau, hát bài ca huynh dệ.
“Ầm!”
Ngay lúc này, cửa phòng hội sở bị một đôi chân đạp mở.
Rất nhiều cảnh sát từ bên ngoài xông vào.
Bọn người Bạch Thanh Phong đều bị doạ đến sững sờ.
Trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nỗi.
Dưới sự bao vây của mọi người, một người đi đến chính giữa.
Anh ta lấy ra giấy ủy nhiệm của mình nói: “Đội trưởng tổ chuyên án Nghiêm Khoal”
“Cái gì? Nghiêm Khoa?”
Nghe thấy cái tên này, bọn người Bạch Thanh Phong đều thay đổi sắc mặt..