CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Cô biết nhà hàng Sky Revolving đó.

Muốn bao được nhà hàng đó ít nhất phải có thân phận như Diệp Nhất Long.

Diệp Quân Lâm dựa vào đâu chứ?
Không thể nào!
Hơn nữa, Diệp Quân Lâm lấy đâu ra cả vài trăm vạn chứ?
Bạch Chính Văn cười nói: “Không phải cậu ta đã đặt chỗ ở nhà hàng Sky Revolving sao? Vậy thì chúng ta tới đó xem sao! Dù sao thì vẫn còn kịp thời gian, đến lúc đó không được, chúng ta lại tới Grand Kempinski, dù sao cũng ở gần đó.”
“Ừm, được, chúng ta đi xem nhà hàng mà anh Diệp bao trọn một ngày xem thế nào.”
Bạch Thu Sinh và Khổng Nguyệt Hoa nóng lòng muốn đi xem trò cười của Diệp Quân Lâm.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan bắt lực, cũng chỉ đành đi theo.

Dù sao tâm trạng Lý Tử Nhiễm vẫn đang rối tung lên.

Nếu kết quả hôm nay không viên mãn, chắc chắn cô phải nói Diệp Quân Lâm một trận.

“Lão Lý, chúng ta đi xe của chúng ta đi.

Để cho thanh niên bọn chúng đi một xe!”
Bạch Chính Văn muốn tạo cơ hội cho con trai mình.

Cuối cùng, Lý Tử Nhiễm và Tiêu Thắm đã lên chiếc Mercedes- Benz G của Bạch Thu Sinh.


“Người có thân phận như anh Diệp, ngồi xe tôi thành ra hạ mình mắt.

Anh bắt taxi đi.”
Bạch Thu Sinh cười với Diệp Quân Lâm.

“Này, lái xe của em đi!”
Lý Tử Nhiễm đưa cho Diệp Quân Lâm chìa khóa xe của mình.

Ba chiếc xe lần lượt tới trung tâm Tô Hàng.

Lý Tử Nhiễm không biết chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu thấp thỏm không yên, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Tiêu Thắm đang run rẫy.

Cô thực sự rất mong chờ Diệp Quân Lâm có thể mang tới cho cô bất ngờ.

Nhưng một mặt, cô sợ hiện thực tàn khốc sẽ ập đến với mình.

Lúc này, Bạch Thu Sinh đột ngột dừng lại, hỏi Diệp Quân Lâm: “Đúng rồi, tôi biết sau khi đặt chỗ thành công ở nhà hàng Sky Revolving, nhà hàng sẽ gửi một thẻ ăn mạ vàng! Cầm thẻ ăn đó mới có thể dùng bữa!”
Bạch Chính Văn gật đầu: “Tôi cũng đã nghe qua chuyện này rồi.

Nhà hàng còn sử dụng xe Rolls Royce để đưa thẻ ăn, vả lại thẻ ăn đều được mạ vàng, được coi như đồ lưu niệm, được những người nỗi tiếng, giàu có sưu tầm, cũng là một loại biểu tượng cho bản thân.”
Bạch Thu Sinh nhìn Diệp Quân Lâm cười hỏi: “Anh Diệp, thẻ ăn của anh đâu? Anh có thể cho chúng tôi xem được không?”
Bạch Chính Văn cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, để cho chúng ta mở rộng tầm mắt với, chúng ta chưa nhìn thấy bao giờ.”

Lý Tử Nhiễm càng lúc càng lo lắng.

Vì cô vừa nhìn thấy bộ dạng của Diệp Quân Lâm, cô liền biết ngay là anh không có thẻ ăn này.

Chỗ này cần phải đặt trước một tháng, Diệp Quân Lâm mới ra tù chưa đầy nửa tháng, làm sao có thời gian mà đặt trước?
Điều này hoàn toàn không thẻ.

Đến cả Tiêu Thắm cũng chết lặng.

Vì đúng là không có thẻ ăn mà.

Giọng điệu bất mãn của Lý Văn Uyên vang lên: “Rốt cục là có có không? Nếu có thì lấy ra!”
Diệp Quân Lâm hào phóng nói: “Tôi không có thẻ ăn! Tôi bao luôn rồi, không giống với đặt trước!”
“Ha ha… không có thì nói là không có, nói hay thế làm gì?”
Bạch Thu Sinh nhìn Diệp Quân Lâm như nhìn một kẻ ngốc.

Bạch Chính Văn lắc đầu bắt lực.

Thằng nhóc này kém hơn con ruột của mình quá nhiều.

Hay đó là Hắc Mã lớn nhất trong giới kinh doanh Tô Hàng sáu năm trước?
Là nó?
“Chính Văn, chị dâu khiến mọi người chê cười rồi, nó trước giờ vẫn vậy, cái tật nói khoác mãi không đổi được!”
Lý Văn Uyên nói.

Khổng Nguyệt Hoa cười xòa nói: “Đi thôi, chúng ta đi Grand Kempinskil”
“Khoan đã!”
Tiêu Thắm ngăn mọi người lại, lên tiếng đề nghị: “Tuy không có thẻ ăn, nhưng không có thẻ ăn có gọi món được hay không, chúng ta cứ vào rồi sẽ biết?”
Bạch Chính Văn chế nhạo: “Được rồi, chúng ta vào nhà hàng xem saol”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi