“Anh Cuồng, gần đây không biết làm sao mà giới ngầm Tô Hàng hoàn toàn an tĩnh, em muốn mời một người cũng không mời được…”
Tiểu Linh Nhi làm nũng nói.
“Sợ là mấy người không biết, trên đường Tô Hàng, nhân vật số một tướng quân Trần Thiên Kiều cùng với Tô Hàng Vương Đỗ đều bị trấn áp rồi, thế giới ngầm Tô Hàng đều đã bị rửa sạch, cho nên không ai đứng ra là rất bình thường!”
Lý Cuồng cười lạnh nói.
“Anh Lý, anh có thể chứ?”
Vẻ mặt Tiểu Linh Nhi lo lắng.
“Hừ, quy củ của Tô Hàng có thể ràng buộc được anh sao.
Ngoài ra, anh chỉ cần giải quyết người thì anh sẽ lập tức trở về Kim Lăng, ai cũng không thể làm gì anh!”
Vẻ mặt Lý Cuồng tự tin.
Mấy năm nay có rất nhiều nhà giàu mời anh ta ra tay, dù là trong nước, hay là nước ngoài, người bị giết về sau lui tới như thường.
Anh ta vốn không coi mục tiêu của bọn Tiểu Linh Nhi là chuyện to tát.
Một Tô Hàng nho nhỏ mà thôi!
Lập tức, Lý Cuồng áp Tiểu Linh Nhi dưới thân…
Sau một tiếng, Lý Cuồng rời giường mặc quần áo tử tế.
“Đưa ảnh chụp cho anh! Anh làm xong sẽ rời đi!”
Lý Cuồng lạnh lùng nói.
Tiểu Linh Nhi vội vàng đưa ảnh chụp Diệp Quân Lâm cho Lý Cuỗồng.
Lý Cuồng nhìn chằm chằm.
Trương Mỹ Lan ở bên cạnh nói: “Anh Lý, tiền đã được chuyển tới tài khoản anh! Mời anh kiểm tra và nhận!”
“Tốt, hãy chờ tin tức của tôi, sẽ không quá một giờ!”
Lý Cuồng rời đi khách sạn.
Trong tròng mắt Tiểu Linh Nhi và Trương Mỹ Lan xẹt qua ánh sáng lạnh: “Diệp Quân Lâm, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh! Hủy hoại chúng tôi, đi chết đi!”
Lý Cuồng không đi một mình, mà còn mang theo bốn gã thuộc hạ.
Họ cũng đều là người lão luyện cao cấp nhất.
“Mau tra xem ranh con này ở đâu!”
Lý Cuồng dùng dao găm cắm lên ảnh Diệp Quân Lâm ở trên bàn.
Lúc này, Diệp Quân Lâm không ở Hoa viên Phương Đông.
Anh đang cùng Tần Bắc Sơn và Đoạn Thiên Dương ăn đồ nướng ở trên phó.
Tính cách dễ dãi và tự do của Đoạn Thiên Dương được định sẵn đề trở thành bạn của Tần Bắc Sơn.
Ba người ngồi vây chung một chỗ, họ nói chuyện phiếm và trò chuyện.
Trong tay nọi người cầm ly rượu, trong trái tim họ mang cả tương lai của Hoa Hạ.
Phố thịt nướng vốn là nơi đủ hạng người, thời điểm đoàn người ác ma Lý Cuồng xuất hiện, vẫn chưa gây chú ý.
Chỉ là người qua đường lui tới thấy bọn họ không dễ chọc, nên họ tránh xa theo bản năng.
Mấy người đứng ở một khúc quanh, nhìn ba người Diệp Quân Lâm đang uống rượu ăn đồ nướng ở cách đó không xa.
“Anh Cuồng, đã xác nhận rồi, chính là Diệp Quân Lâm!”
Một đàn em đã vòng trở lại.
Lý Cuồng gật đầu: “Tốt, mọi người chờ tín hiệu của tôi!”
: “Anh Cuồng, hai người khác thì nên làm như thế nào?”
Có đàn em hỏi.
“Giết hét!”
Trong mắt Lý Cuồng hiện lên sát ý khát máu.
“Bal”
“Hai!”
“Một!”
Lý Cuồng đếm ngược ba tiếng xong, đột nhiên lao ra, bước nhanh đánh tới ba người Diệp Quân Lâm.
Tay phải năm người giấu ở quần áo bên hông, nắm vũ khí thật chặt.
Trong tròng mắt Lý Cuồng lóe ra ánh sáng lạnh.
Thời khắc này, trong mắt anh ta Diệp Quân Lâm không khác nào một xác chết!
Năm người bước đi nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt ba người Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm và Đoạn Thiên Dương đã sớm nhận ra mấy người họ, bọn họ bỗng nhiên xoay người, khiến năm người Lý Cuồng ngắn ra.
“Diệp Quân Lâm đúng không? Có người muốn mạng chó của mày! Chết cho tao!”
Lý Cuồng đột nhiên rút ra một con dao găm sáng lấp lóa, bỗng nhiên đâm về phía Diệp Quân Lâm.
Bốn người khác cũng rút dao găm từ bên hông ra, đâm về phía Tần Bắc Sơn và Đoạn Thiên Dương.
Không hỗ là cao thủ tuyệt đỉnh, năm người ra tay như điện, không hề dài dòng!
Võng mạc Tần Bắc Sơn lóe lên ánh sáng đen tối dày đặc, ông đã trợn tròn mắt.
Thực sự quá nhanh!.