CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Diệp Quân Lâm bất lực nói: “Con thừa nhận con đã đắc tội nhà họ Lý ở tỉnh thành.

Nhưng người cứu con không phải Lý Thiên Hạo, là con tự cứu mình! Liên quan gì đến ông ta chứ?”
Anh nhìn Lý Tử Nhiễm và nói: “Vợ, em bị lừa rồi, không phải Lý Thiên Hạo đã cứu anh.

Sao em không hỏi anh?”
Lý Tử Nhiễm sững sờ.

Cô vẫn tin Diệp Quân Lâm.

“Đánh rắm! Con biết sự tồn tại của Lý Nhị gia là gì không?
Tương đương với người giàu có nhát Tô Hàng.

Nếu đắc tội loại nhân vật này, con có thể tự chạy ra ngoài?”
“Đúng vậy, rõ ràng là ba đích thân liên lạc với nhà họ Lý ở tỉnh thành, Lý Nhị gia đồng ý tha cho con một con đường!”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Liên tức giận nói.

Lý Tử Nhiễm cũng nghỉ ngờ nhìn Diệp Quân Lâm.

Trong mắt bọn họ chuyện này là không có khả năng.


Diệp Quân Lâm cũng không dễ giải thích.

Dù sao, ai cũng không ai tin điều này.

Lý Thiên Hạo chiếm đúng thời gian, địa điểm và con người.

Nói trắng ra, đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Diệp Quân Lâm! Con hãy suy nghĩ kỹ xem! Vì con Tử.

Nhiễm đã hy sinh bao nhiêu, giờ ngay cả công ty bảy tám trăm triệu tệ cũng bị chuyển ra ngoài!”
Lý Văn Uyên vội muốn khóc.

Diệp Quân Lâm cảm động nhìn Lý Tử Nhiễm.

Cô gái này thực sự yêu mình.

Rốt cuộc, mấy trăm vạn có thể kiểm tra nhân tính của một người.

Cô có thể trong khảo nghiệm gần một tỷ tệ, vẫn lựa chọn mình.

“Nếu công ty đã chuyển thì để chuyển đi, coi như là ném bánh bao thịt đuổi chó! Còn con, con sẽ giúp Tử Nhiễm tạo dựng một sản nghiệp nữa, tuyệt đối sẽ xưa nay chưa từng có! Tiền bạc bảy tám trăm triệu tệ con không hề để Vào trong mắt!”
Diệp Quân Lâm nói.

Vừa hay anh đang nghĩ đến một kế hoạch.

Sắp tới anh sẽ dọn đẹp thị trường Tô Hàng.

Khi đó, trong toàn bộ thị trường có quá nhiều nguồn lực sẽ bị bỏ trống.

Lý Tử Nhiễm mới gia nhập, cơ hội khó tìm.

Cũng giúp tập đoàn Vân Đình chia sẻ áp lực.

Những sản nghiệp mà nhà họ Lý cướp đi, thực sự chướng mắt.


“Thằng nhóc con chỉ biết nói những lời đao to búa lớn.

Cũng may là con làm việc trong tập đoàn Vân Đình, nếu không lần này ba mẹ sẽ giết con!”
Vợ chồng Lý Văn Uyên cười khổ rời đi.

Lý Tử Nhiễm cười nói: “Chồng, anh đừng trêu em, cái gì mà xưa nay chưa từng có!”
“Vợ, anh nói thật đấy! Sắp tới, thị trường Tô Hàng sẽ có những thay đổi lớn! Em đợi mà xem”
Diệp Quân Lâm nói.

Lý Tử Nhiễm coi là Diệp Quân Lâm an ủi mình, cô chỉ cười.

“Còn nữa, nhà họ Lý cứ chờ xem, tiền của Diệp Quân Lâm.

anh không dễ tiêu như vậy đâu!”
Đôi mắt Diệp Quân Lâm loé lên tia sáng lạnh lùng.

Tối nay nhà họ Lý thiết đãi yến tiệc theo nghi thức hoàng gia.

“Bọn lão tam không dám tới!”
Lý Văn Hải cười lớn.

“Ba, con đề nghị nên xóa bỏ nhà lão tam ra khỏi gia phả!
Bây giờ họ hoàn toàn là kẻ bần cùng!”
Lý Văn Hải đề nghị.


Lý Văn Phi cũng gật đầu: “Đúng, đúng vậy, hiện tại giá trị của nhà lão tam đều dùng hết rồi! Còn giữ bọn họ lại làm gì?”
“Đúng, đúng, nhà họ Lý chúng ta có tài sản hơn mấy trăm triệu tệ.

Làm sao có thể có người nhà như Lý Văn Uyên?
Nói ra không phải chúng ta sẽ mất mặt sao?”
“Hơn nữa, chắc chắn sau này bọn họ sẽ cầu xin sự giúp đỡ, chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rồi!”
Những người khác vội vàng nói.

Lý Thiên Hạo uống vài ly rượu, gật đầu nói: “Được! Vậy ngày mai sẽ có đại hội gia tộc! Xóa người nhà Lý Văn Uyên ra khỏi gia phả! Từ đó về sau không liên quan gì đến chúng ta nữa!”
“Ha ha ha, thật tuyệt!”
Lý Văn Hải và những người khác bắt đầu tán thưởng.

Ngày hôm sau.

Lý Tử Nhiễm và Diệp Quân Lâm vẫn đang ngủ.

Tiếng điện thoại dồn dập đã đánh thức họ.

Là Lý Văn Uyên gọi đến, bảo bọn họ lập tức trở về nhà cũ nhà họ Lý..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi