CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Hơn một trăm người đã bao vây nhà họ Lý.

Động lực rất lớn.

Nhà họ Lý sững sờ.

Một nhóm công nhân chạy đến đòi tiền?
Nhưng cố tình Lý Tử Nhiễm lại trả tiền cho các nhà thầu này hàng tháng, đúng hôm nay là ngày trả lương!
Đúng là bọn họ phải trả khoản nợ này!
“Tiền của các người thì đi mà đòi Lý Tử Nhiễm! Không liên quan đến nhà họ Lý chúng tôi!”
Lý Tùng Khuê tức giận nói.

“ĐMMI Lý tiểu thư không liên quan gì đến công ty!”
“Đúng vậy! Hơn nữa, đây là chuyện của tập đoàn Lý thị.

Các người đã trục xuất Lý tiểu thư ra khỏi gia phả.

Còn có liên quan đến người ta nữa hả?”
“Mau thanh toán tiền rõ ràng đi! Nếu không, chúng tôi sẽ.


.

Truyện Khác
không rời đi!”
Nhóm công nhân này bắt đầu vô lại.

“Các người mau rời khỏi đây ngay, các người làm như này.

là đột nhập nhà riêng, cần thận chúng tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người!”
Lý Tùng Khuê hét lên.

“Muốn báo thì báo, đúng lúc để cảnh sát biết các người không trả lương cho chúng tôi Các nhà thầu không quan tâm.

“Được lắm, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lý Tùng Khuê vẫn không tin vào điều xấu này.

Nhưng Lý Văn Phi lập tức ngăn lại: “Đừng làm loạn! Một khi gọi cảnh sát, chẳng phải các phương tiện thông tin đại chúng sẽ biết tập đoàn Lý thị của chúng ta có chuyện sao?
Như vậy thì chúng ta sẽ càng phiền phức hơn!”
Lý Tùng Khuê phản ứng lại ngay lập tức.

Nếu chuyện này bị truyền thông đại chúng biết, tập đoàn Lý thị sẽ càng chét thảm hơn.

“Vậy phải làm gì?”
Lý Tùng Khuê hỏi.

“Thanh toán!”
Lý Văn Phi nghiền răng nói.

“Bác cả chuyện này…”
Anh ta không bằng lòng thay Lý Tử Nhiễm trả tiền cho những người này!
“Bác nói rồi, thanh toán!”
Lý Văn Phi lạnh lùng nói.

Lý Tùng Khuê và Lý Mộng Nguyệt cùng bên tài vụ thanh toán ngay lập tức.

Có tổng cộng bảy nhà thầu, trong tháng này bọn họ cần thanh toán năm trăm bảy mươi vạn.


Cuối cùng sau khi thanh toán xong, các nhà thầu mang hàng trăm công nhân rời đi.

Nhà họ Lý tạm thời hít một hơi.

Nháy mắt đã mắt hơn năm trăm vạn.

Đau quát Điều quan trọng là không kiếm lại được một xu!
Mọi người trong nhà họ Lý ngồi sụp xuống đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Bọn họ gặp phải cuộc khủng hoảng lớn nhất từ trước đến nay!
Nợ năm trăm triệu tệ!
Bán Lý Thiên Hạo cũng không đủ.

Sao đột nhiên lại trở thành như thế này?
Bọn họ nghĩ không ra.

“Chúng ta có thể làm gì? Các người đều là những con lừa ngu ngốc hả? Lúc trước không kiểm tra tình hình nội bộ công ty của Lý Tử Nhiễm trước hả?”
Lý Thiên Hạo gầm lên.

“Hoa Đình phát triển đặc biệt tốt.

Có hàng trăm triệu vốn lưu động, cũng có rất nhiều nhà đầu tư hợp tác.

Triển vọng là vô cùng tốt!”
Lý Tùng Khuê nói yếu ớt.


“Vậy thì tại sao nó lại trở nên như thế này?”
Lý Thiên Hạo hỏi.

Tất cả mọi người đều cúi đầu, không ai có thể trả lời câu hỏi này.

Đây là điều mà họ không ngờ tới!
“Các người nói xem bây giờ phải làm gì?”
Lý Thiên Hạo gầm lên.

“Con hiểu rồi, đây chắc chắn là Lý Tử Nhiễm có ý! Con đã nói mà, 1 tỷ đổi lấy mạng của Diệp Quân Lâm, cho dù là kẻ ngốc cũng không đưa ra lựa chọn này?”
“Đúng thế, con điểm Lý Tử Nhiễm này có nhiều thủ đoạn như thế, vì để có được vị trí như này đã ngủ với biết bao ông già.

Sao cô ta có thể treo cổ chét trên cây Diệp Quân Lâm chứ?”
“Đúng thế! Có lẽ giữa năm trăm vạn với Diệp Quân Lâm cô ta sẽ chọn năm trăm vạn, chứ đừng nói là một tỷ tệ! Cô ta cố ý làm như thế!”
Lý Tùng Khuê và Lý Mộng Nguyệt bô bô cái miệng.

Hai mắt Lý Thiên Hạo hung hăng sáng lên, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ lúc trước Lý Tử Nhiễm không kiểm soát được công ty, muốn tìm người nhận thay.

Vừa đúng lúc xảy ra chuyện này, cô ta liền đổ cho chúng ta2”
“Chắc chắn là như thế! Mẹ con điềm này lòng dạ rắn rết mài! Một chiêu này muốn kéo nhà họ Lý xuống hồ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi