CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Tử Nhiễm, chỉ cần cháu đồng ý, bây giờ cháu có thể về nhà cũ, ông sẽ đích thân khôi phục thân phận trong gia phả cho các cháu!”
Lý Thiên Hạo đã mong đợi Lý Tử Nhiễm đồng ý, tiếp tục nói.

“Ông nội, cháu đồng…”
Ngay lúc Lý Tử Nhiễm định đồng ý, Diệp Quân Lâm đột nhiên giật lấy điện thoại.

“Mẹ nó ông là ai? Không được gọi điện quấy rầy vợ tôi!
Cần thận tôi đánh ông!”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.

“Quân Lâm, là ông! Ông là ông nội của cháu đây?”
Mặc dù Lý Thiên Hạo rất tức giận, nhưng ông ta không dám nỗi giận.

“Ông là ông nội ai hả? Tôi còn là tổ tông của ông đấy!
Cút!”
Diệp Quân Lâm tức giận mắng một câu, sau đó tắt điện thoại.

Anh còn cho toàn bộ phương thức liên lạc của Lý Thiên Hạo với đám người đó vào danh sách đen.


Sau đó Lý Thiên Hạo đã gọi lại ngay, rất nhanh ông ta đã nhận ra mình bị cho vào danh sách đen.

Những người khác gọi điện qua cũng có kết quả như thế.

“Lý Tử Nhiễm cho tất cả chúng ta vào danh sách đen!”
Sắc mặt của Lý Thiên Hạo lạnh lùng: “Là Diệp Quân Lâm!
Cậu ta còn mắng tôi!”
“Diệp Quân Lâm anh làm gì thế hả? Sao anh lại mắng ông nội?”
Lý Tử Nhiễm không hài lòng hỏi.

“Ngày đó anh đã nói với mọi người như nào? Chỉ một cuộc điện thoại của người ta em đã mềm lòng?”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.

Lý Tử Nhiễm cắn môi: “Nhưng công ty xảy… xảy ra vấn đề…”
“Đó là công ty của em à? Xảy ra chuyện thì có liên quan tới em à? Còn nữa em là người nhà họ Lý à? Đã bị trục xuất khỏi gia phả rồi!”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.

“Nhưng ông nội muốn khôi phục gia phả cho chúng ta…”
“Em ngốc thật hay giả vờ ngốc thế hả? Ông ta muốn khôi phục gia phả cho em là muốn em thu dọn mớ hỗn độn, đợi em thu dọn xong sẽ lại đá eml”
Diệp Quân Lâm nói.

Lý Tử Nhiễm cắn chặt môi, cô dần dần phản ứng lại.

“Ừm, em hiểu rồi, em đều nghe theo anh hết!”
Lý Tử Nhiễm nói.

Diệp Quân Lâm lại lập tức dặn dò Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đem những người kia vào danh sách đen.

Không chỉ có như thế, anh còn sắp xếp cho Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đi du lịch.

Lý Thiên Hạo mơ mà tìm được!

“Người tốt bị lừa gạt! Em phải hiểu, tắt cả mọi chuyện của nhà họ Lý bây giờ đều không liên quan đến em!”
Diệp Quân Lâm lắc đầu không nói nên lời.

Khi nào thì tính cách tốt bụng và mềm yếu của Lý Tử Nhiễm mới có thể thay đổi?
Nếu không, bọn họ sẽ bị Lý Thiên Hạo ức hiếp cả đời!
Bây giờ cả nhà Lý Thiên Hạo sắp nỗi điên.

Bởi vì không thể liên lạc được với người nhà Lý Tử Nhiễm.

“Ông nội, đã tìm một vòng rồi, không hề tìm thấy Lý Tử.

Nhiễm đâu, hơn nữa Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đã đi du lịch, không biết đã đi đâu.

Ít thì cũng phải mười ngày nửa tháng nới về!”
Đám người Lý Tùng Khuê thở hỗn hẻn nói.

“Trời muốn diệt nhà họ Lý tôi!”
Lý Thiên Hạo sắp khóc.

“Con mẹ nó đều tại Diệp Quân Lâm này, Lý Tử Nhiễm sắp đồng ý rồi.”
“Chẳng phải như thế à, bây giờ cả nhà Lý Văn Uyên đều do Diệp Quân Lâm đứng sau làm chủ!”
“Tôi thật sự muốn giết chết Diệp Quân Lâm!”
Người nhà họ Lý đều bị ép điên rồi.


Đúng lúc này, lại có máy chiếc xe lái đến nhà cũ.

“Giới thiệu một chút, chúng tôi là đối tác của công viên sinh thái Thành Tây, Chúng tôi vẫn đang chờ công viên sinh thái của các người xây dựng để kiếm tiền.

Các người có ý gì? Nghe nói tất cả các đội xây dựng đã bỏ chạy, kể cả chó và nhân viên bảo vệ.

Các người đang định cầm tiền chạy?”
Những đối tác này rất hung hãn, phía sau họ còn có hơn hai chục người đàn ông vạm vỡ.

“Hả? Không phải, chúng tôi không có.

Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi!”
Lý Tùng Khuê khóc không ra nước mắt.

“Sao lại không liên quan? Trên hợp đồng đã viết, bây giờ tập đoàn Lý thị hoàn toàn chịu trách nhiệm về công viên sinh thái Thành Tây!”
Một câu làm Lý Tùng Khuê không nói nên lời..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi