Chà Đạp Vì điện thoại di động của Võ Sâm bật loa ngoài, nên Lý Thiên Hạo và những người khác có thể nghe rõ.
Cái gì? Không gặp?
Lý Thiên Hạo lập tức nói: “Quân Lâm là ông đây, là ông nội đây!”
“Mẹ nó ông lợi dụng ai hả, tôi là ông nội của ông này!”
Nói xong, Diệp Quân Lâm tắt máy.
“Chuyện…”
Tất cả người nhà họ Lý đều sững sờ.
Lý Thiên Hạo vỗ vào miệng, chủ yếu là do thói quen trước đây.
Bảo vệ Tiểu Võ nhìn chằm chằm đám người Lý Thiên Hạo: “Không phải các người tới tìm họ hàng chứ? Dám xưng ông nội với Diệp tiên sinh?”
Những bảo vệ khác cũng nhìn chằm chằm bọn họ.
Ở trong công ty Diệp Quân Lâm không được Phương Tử Tình và những quản lý cấp cao để vào mắt.
Nhưng lại quen thuộc thân thiết dễ gần với bảo vệ.
Thường xuyên hút thuốc, nói phét uống trà.
Cho nên uy tín của Diệp Quân Lâm ở trong vòng này rất cao.
Vừa nghe thấy có người xưng là ông nội với Diệp tiên sinh.
Mấy chục bảo vệ này đều không đồng ý.
“Đúng vậy, đội trưởng tôi thấy máy người này không phải người tốt gì, hung dữ như vậy!”
Những bảo vệ khác tức giận nói.
Lý Tùng Khuê nghẹn một bụng tức, bây giờ lại bị bảo vệ khiêu khích, lập tức nỗi: “Mẹ nó mấy tên bảo vệ rẻ rách chúng mày ra oai cái gì? Chúng mày là cái thá gì?
Mau tránh rat”
“Đúng, máy tên bảo vệ rẻ rách chúng mày là cái thá gì?
Mau bảo Diệp Quân Lâm xuống đây, nêu không tôi sẽ làm cho chúng mày thất nghiệp!”
Lý Văn Hải cũng tức giận.
Nói thế nào thì nhà họ Lý bọn họ cũng có giá trị một tỷ tệ.
Có thể để bọn bảo vệ này khiêu khích?
Võ Sâm đội trưởng đội bảo vệ vừa nghe thấy lời này, anh ta liền dựng tóc gáy.
“Những người này tới quáy rối ở Vân Đình, đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Võ Sâm ra lệnh.
Mười mấy bảo vệ cùng ra tay, ném bọn Lý Tùng Khuê ra ngoài.
Lý Tùng Khuê vừa mới bị đánh, giờ lại bị đánh nữa.
Lý Thiên Hạo sắp bị chọc tức chết.
“Chát, chát, chát…”
Ông ta tát máy cái lên mặt Lý Tùng Khuê và Lý Văn Hải.
“Các người làm gì thế hả? Chúng ta đến đây cầu xin người ta, không phải tới đây ra oail”
Lý Thiên Hạo thật sự sắp bị tức chét.
Lý Thiên Hạo bước lên, lại nhét phong bì đây tiền.
Võ Sâm nhận hét.
Anh ta lại gọi điện cho Diệp Quân Lâm.
“Nói với bọn họ, nếu thật lòng tới tìm người thì tất cả hãy quỳ xuống đi!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Nghe thấy chưa? Nếu các người thật lòng tới tìm Diệp tiên sinh có chuyện thì hãy quỳ xuống đi!”
Võ Sâm nói.
“Diệp Quân Lâm mày khinh người quá đáng!”
Lý Văn Hải và Lý Tùng Khuê vừa định nổi giận thì bị Lý Thiên Hạo ngăn lại.
“Các người làm gì thế hả? Các người còn chưa phản ứng được hả? Mau quỳ xuống cho tôi!”
Bị Lý Thiên Hạo xô đẩy, Lý Văn Phi, Lý Văn Hải, Lý Tùng Khuê và những người khác quỳ xuống trước quảng trường tập đoàn Vân Đình.
Nhục nhã!
Vô cùng nhục nhất Sẽ có một ngày, bọn họ sẽ khiến phế vật rác rưởi Diệp Quân Lâm này quỳ xuống trước mặt bọn họ.
Những người qua đường đi qua dừng lại nhìn, thậm chí có người còn đang chụp ảnh và quay video.
Điều này càng khiến nhà họ Lý cao ngạo cảm thấy nhục nhã hơn!
Mặt mũi của bọn họ, tôn nghiêm của bọn họ giống như bị chà đạp vào lúc này.
Bọn họ thề sẽ xé nát Diệp Quân Lâm thành hàng vạn mảnh!
Sẽ trả lại gấp mười lần sự sỉ nhục mà hôm nay anh mang đến cho bọn họ.
Mặc dù Lý Thiên Hạo không quỳ xuống, nhưng ông ta vẫn cảm thấy rất nhục nhã.
Nhà họ Lý mât hệt mặt mũi.
Vì có thể gặp được Lý Tử Nhiễm, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lúc này, trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm có thể nhìn rõ cảnh tượng bên dưới.
Đặc biệt là bác cả và chú hai ngày thường rất độc đoán, vậy mà lại quỳ gối nơi công cộng này, Lý Tử Nhiễm cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng hơi xấu hổ.
“Quân Lâm, chúng ta làm thế này có thể sẽ không hay không? Làm cho bọn họ mắt mặt như vậy!”.