“Các người là ai? Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm đâu?”
Tô Triệu Phi không khỏi hỏi.
“Anh Diệp đã đặc biệt dặn dò tôi, để tôi chiêu đãi anh thật tốt.”
James nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Anh… anh định làm gì?”
Nhìn thấy những người đàn ông cường tráng đang tới gân, Tô Triệu Phi hoảng sợ.
Cánh tay và đôi chân nhỏ bé của anh ta…
“Bốp!”
Đột nhiên, James tát vào mặt anh ta một cái thật mạnh.
Cái tát này suýt chút nữa đã cướp đi nửa mạng của Tô Triệu Phi.
Đánh đến mức đầu óc anh ta choáng váng.
“Răng rắc!”
Chuyện kinh hoàng hơn vẫn chưa đến.
Đột nhiên James đập mạnh vào chân anh ta, một tiếng gãy xương chân của Tô Triệu Phi bị gãy.
“Răng rắc!”
Chân còn lại cũng bị gãy.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Sau đó, cả hai cánh tay cũng bị gãy.
Tô Triệu Phi cuồng loạn hét lên.
Vốn tưởng rằng đến Tô Hàng gặp phải trắc trở thì coi như bị xui xẻo, nhưng bây giờ lại càng bị phế.
“Răng rắc…”
Mấy thuộc hạ mà anh ta mang theo đều đã bị phế.
Chỉ để lại một người còn nguyên vẹn.
“Nhắc nhở anh một câu, không phải ai cũng có thể đến Tô Hàng!”
James để lại một câu, sau đó rời đi.
Hôm nay, giới thượng lưu của tỉnh Giang Nam có tin tức lớn: Nhà họ Tô ở tỉnh thành muốn xẻ thịt ở Tô Hàng, nhưng kết quả là lại bị vả mặt thảm thiết, cậu ba cùng hàng chục thuộc hạ đều bị phế, tống ra khỏi Tô Hàng.
Tin tức này khá bùng nổ.
Ban đầu nhiều người muốn đến Tô Hàng để lấy tiền và chiếm lãnh thổ.
Sau khi tin tức được đưa ra, cũng đủ để cảnh cáo rất nhiều người.
Mặc dù Hội thương mại Tô Hàng và nhà họ Thẩm đã thất thủ, nhưng ở Tô Hàng vẫn có những người mạnh mẽ.
Ví dụ, tập đoàn Vân Đình đã phát triển nhanh chóng.
Nghe nói, người phế cậu ba nhà họ Tô ở tỉnh thành là người của tập đoàn Vân Đình!
Trong một thời gian, nhà họ Tô không có động thái gì, giếng như đang đứng ngoài lề.
Các lực lượng gia tộc khác cũng đang theo dõi.
Diệp Quân Lâm đưa Lý Tử Nhiễm đến thẳng tập đoàn Đông Thiên.
Tập đoàn Đông Thiên được biết chủ sở hữu mới sẽ đến, tất cả các giám đốc điều hành của công ty đã ra ngoài chào đón họ.
Hơn nữa cũng đã sắp xếp các phương tiện truyền thông, ngay lập tức tổ chức một cuộc họp báo.
Sau khi Lý Tử Nhiễm đến, đầu tiên cô tiền hành nghỉ lễ kế vị, sau đó tham gia một cuộc họp báo để nói với giới truyền thông về vấn đề này.
Nhà họ Lý hôm nay càng khốn khó.
“Tất cả rời khỏi!”
Ban quản lý của quảng trường Ngân Hải đã buộc tập đoàn Lý Thị rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Mọi thứ bên trong đều bị vứt ra ngoài.
Tập đoàn Vân Đình lại gọi điện thúc giục, chỉ còn một ngày nữa thôi.
Nếu quá thời hạn, phải thanh toán tất cả khoản tiền vi phạm hợp đồng.
Khoảng một tỷ tệ!
Các công ty khác cũng thúc giục không ngừng.
Người nhà họ Lý đã tìm Lý Tử Nhiễm suốt một đêm, nhưng không tìm thấy.
Qua một đêm, mái tóc của Lý Thiên Hạo đã bạc trắng.
“Chúng ta có thể làm gì? Chúng ta thực sự sẽ phải ngồi tù sao?”
Lý Thiên Hạo nói.
Những người khác cũng có quằng thâm dưới mắt, vô cùng hốc hác.
Bọn họ cũng không có cách gì.
Lúc này trên TV phát ra một đoạn tin tức.
“Hả? Đó không phải là Lý Tử Nhiễm sao?”
Lý Mộng Nguyệt thốt lên.
“Cái gì? Lý Tử Nhiễm?”
Mọi người đều nhìn vào TV, quả nhiên nhìn thấy Lý Tử Nhiễm.
Tin tức này là buổi họp báo của tập đoàn Đông Thiên.
Nội dung là tin Lý Tử Nhiễm trở thành chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Đông Thiên.
“Căn cứ theo giá trên trị thị trường của tập đoàn Đông Thiên là từ 5 tỷ đến 6 tỷ tệ.
Tin rằng dưới sự lãnh đạo của cô Lý Tử Nhiễm, tập đoàn Đông Thiên sẽ vươn lên một tầm cao mới!”
Người phóng viên cười nói.
“Cái gì? Lý Tử Nhiễm trở thành chủ tịch tập đoàn Đông Thiên?”
“Sao có thể? Tập đoàn Đông Thiên có giá trị thị trường hơn 5 tỷ tệ!”.