CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Nhà họ Lý chưa bao giờ ngờ tới, có ngày cá chép lại nhảy qua Long Môn.

Sẽ làm cho nhà họ Lý ở tỉnh coi trọng.

Đêm nay, họ gần như không thể ngủ được vì quá phấn khích.

Mọi người đang mong chờ chuyện đối phó với Lý Tử Nhiễm vào ngày mai.

Cuối cùng cũng có thể thở ra hơi!
Ngày hôm sau.

Đoàn xe hùng hậu của nhà họ Lý đi đến tập đoàn Đông Thiên.

“Xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
Thấy một nhóm người tới, lễ tân vội hỏi.

Lý Vương Long đi đầu, cười lạnh nói: “Tôi đến tìm Lý Tử Nhiễm!”

“Ò? Tìm Lý tổng! Không biết ngài có hẹn trước không? Lý tổng vừa mới nhậm chức nên rất bận!”
Nhân viên lễ tân cười nói.

Chưa đến bảy giờ sáng, bọn họ đã tháy Lý Tử Nhiễm đến phòng làm việc.

Lý Vương Long cười lạnh: “Hừ, tôi muôn gặp cô ta mà còn cần phải hẹn trước?”
“Thưa ngài không được! Muốn gặp Lý tổng thì phải hẹn trước, chúng tôi đã kiểm tra, hôm nay Lý tổng không hẹn bắt cứ ail”
“Mọi người quay về đi ạ!”
Nhân viên lễ tân lịch sự.

“Chát!”
Đột nhiên Lý Vương Long tát vào mặt của nhân viên lễ tân.

Một cái tát khiến người ta nghiêng trời lật đất, nhân viên lễ tân che mặt khóc thút thít…
Tất cả mọi người đều sững sờ.

Không ai ngờ tới Lý Vương Long muốn đánh người thì đánh.

“Bảo vệ, mau gọi bảo vệ, có người đến gây chuyện!”
Những người khác hét lên ngay lập tức.

Ngay sau đó, một đội bảo vệ đã đến.

“Ai gây chuyện?”
Lý Vương Long cười lạnh nói: “Bắt lấy!”
Bồn người đàn ông mạnh mẽ phía sau ông ta ra tay ầm âm.

Một lúc sau, hơn hai mươi nhân viên bảo vệ la hét nằm lăn ra sàn.

Đám người Lý Thiên Hạo nhìn thấy thế cảm thấy rất sảng khoái.

Gia tộc lớn đến từ tỉnh thành có khác.


Quá hống hách!
Hồng hách như vậy, không coi ai ra gì.

Lý Vương Long lạnh lùng nói: “Lập tức gọi Lý Tử Nhiễm xuống gặp tôi! Nếu không, tự gánh lầy hậu quả”
Ngày càng có nhiều người vây quanh sảnh lớn, nhưng tất cả đều cảnh giác nhìn Lý Vương Long.

Bọn họ đều đã nhìn thấy bốn người đứng sau ông ta có thể chiến đấu như thế nào.

Sự việc này ảnh hưởng đến Lý Tử Nhiễm, cô đến cùng một nhóm lớn các giám đốc điều hành công ty.

Khi nhìn thấy Lý Thiên Hạo và những người khác ở đó, sắc mặt Lý Tử Nhiễm thay đổi.

“Lý tiên sinh, đây là Lý Tử Nhiễm đứa cháu bát hiều kia!
Hủy hoại thanh danh nhà họ Lý khắp nơi, nề nếp nhà họ Lý của tôi cũng bị hủy hoại trong tay cô ta!”
Lý Tùng Khuê và Lý Mộng Nguyệt ngay lập tức hét lên.

Ánh mắt uy nghiêm của Lý Vương Long rơi vào Lý Tử Nhiễm: “Cô chính là Lý Tử Nhiễm?”
“Ông là?”
Lý Tử Nhiễm tò mò hỏi.

“Hừ, Lý Tử Nhiễm nghe cho rõ, vị này là ông Lý Vương Long đến từ nhà họ Lý ở tỉnh thành! Theo lý mà nói, cô phải gọi một tiếng ông nội, nhưng cô không xứng!”

Lý Tùng Khuê lạnh lùng nói.

“Hả? Nhà họ Lý ở tỉnh thành?”
Sắc mặt Lý Tử Nhiễm thay đổi, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

“Kể từ hôm nay, Lý Tử Nhiễm, cô thay đổi họ đi! Sau này.

cô không được phép mang họ Lý nữa, họ của cô bị tước đoạt!”
Lý Vương Long hống hách nhìn chằm chằm vào Lý Tử Nhiễm.

“Cái gì? Họ của tôi bị tước đoạt?”
Lý Tử Nhiễm cố gắng hết sức phản bác: “Hừ, đúng vậy, không sai, tôi đã bị xoá tên ra khỏi gia phả nhà họ Lý, nhưng Lý Tử Nhiễm là tên của tôi, ai cũng không thẻ đổi.

Đặc biệt đã được công nhận về mặt pháp lý, cho dù là hộ khẩu hay thẻ căn cước, tôi đều có tên này!”
“Không ai có thể thay đổi!”
Mấy người Lý Văn Hải lập tức nổi lửa giận: “Ngài Lý ông thấy không? Cô ta ngang ngược vô lý như vậy đáy!”
Thái độ của Lý Tử Nhiễm khiến Lý Vương Long rất khó chịu, ông ta tức giận nói: “Hừ! Chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của cô! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Bây giờ tôi thay mặt nhà họ Lý ở tỉnh thành tước bỏ họ Lý của côi”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi