CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Lý Thiên Hạo sợ đến mức nhắm hai mắt lại.

Lý Tử Nhiễm cũng nhắm mắt, chấp nhận tất cả những điều này trong tuyệt vọng.

“Bang!”
“Âm!”
Đúng lúc này, một cảnh tượng bắt ngờ đã xảy ra.

Cánh cửa nhà cũ nhà họ Lý bị một lực rất lớn thổi tung xuống đắt, khói bụi mù mịt.

Lý Vương Long sợ tới mức dừng động tác, sững sờ nhìn.

Sau khi bụi tan, một bóng người từ từ xuất hiện.

“Hả? Diệp Quân Lâm?”
Lý Tùng Khuê ngạc nhiên nói.

Sau khi thấy đó là Diệp Quân Lâm, Lý Tử Nhiễm thoát ra, nhào vào trong ngực Diệp Quân Lâm.

“Hu hu hưu…”

Mặc dù vừa rồi cô rất kiên cường, nhưng cô rất sợ hãi.

Diệp Quân Lâm không nói, mà nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào đám người nhà họ Lý.

Những người biết rõ Diệp Quân Lâm đều bị doạ sợ.

Bởi vì trạng thái của Diệp Quân Lâm là đáng sợ nhát.

Nếu ở trên chiến trường, chắc chắn đối phương sẽ gặp xui xẻo.

Chiến thần Côn Luân tức giận, hàng triệu xác chết nằm la liệt trên mặt đất!
“Là ông định đánh vợ tôi?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Đúng vậy, là tôi.

Cậu chính là Diệp Quân Lâm? Đúng lúc chú hai cũng muốồn tới tìm cậu, tôi sẽ giải quyết cậu trước, coi đó là món quà tặng chú hai!”
Lý Vương Long cười lạnh nói.

Giờ đây tên của Diệp Quân Lâm đã vang danh khắp nhà họ Lý ở tỉnh thành.

Xử lý Lý Cuồng, anh cũng có phần.

Lý Vương Tôn tàn phế, anh cũng có phần.

“Bắt cậu ta lại cho tôi!”
Lý Vương Long ra lệnh.

Bồn tên thuộc hạ của ông ta từ từ đi về phía Diệp Quân Lâm.

“Vợ à, em về trước đi, anh sẽ giải quyết!”
Diệp Quân Lâm đẩy Lý Tử Nhiễm ra cửa.

“Bóp!”
Nhìn thầy một người đang đi tới, Diệp Quân Lâm lao tới, dùng tay đâm mạnh vào mặt, hơn chục chiếc răng của người đó bay ra, nửa khuôn mặt bị lõm vào trong.

“Bốp!”

Một cú đấm khác đắm trúng mặt người đàn ông thứ hai.

“Bịch!”
Người đàn ông ngã thẳng, ngắt xỉu vì một cú đấm.

“Bóp!”
“Bốp!”
Hai người còn lại cũng phải chịu những cú đấm trời giáng, không thể cử động trong ít nhát một tháng.

“Cái gì? Mạnh như vậy?”
Mọi người đều ngạc nhiên trước kỹ năng của Diệp Quân Lâm.

Có thể đánh như vậy?
Người ngạc nhiên nhát là Lý Vương Long.

Ông ta biết bốn người mà ông ta mang theo có thể đánh như thế nào…
Nhìn Diệp Quân Lâm bước từng bước, ông ta cảm thấy hơi rụt rè.

“Cậu biết cậu đang làm gì không?”
Lý Vương Long cầm roi cảnh giác nói.

“Diệp Quân Lâm cậu hoàn toàn xong đời rồi! Cậu khiêu khích nhà họ Lý ở tỉnh thành hét lần này đến lần khác, chú hai sẽ đặc biệt tới đây xử lý cậu! Bây giờ, nếu cậu xin lỗi tôi, có thể tôi sẽ nghĩ lại tha cho cậu một con đường!”
Lý Vương Long nói.

Nhưng ngay sau đó, Diệp Quân Lâm đã túm lấy cây roi.


Anh giật roi từ tay ông ta ra.

Diệp Quân Lâm liếc nhìn cây roi, cười nói: “Đây là gia pháp sử dụng roi? Rất rắn chác!”
Nhận ra điều gì đó, Lý Vương Long giật mình toát mồ hôi lạnh, mắng: “Diệp Quân Lâm, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng làm loạn! Cậu phải bình tĩnh! Nếu không, vợ chồng cậu sẽ có kết cục thê thảm!”
Diệp Quân Lâm cười nói: “Vừa nãy tôi nghe nói ông định đánh vợ tôi mười roi2”
“Hả? Không phải, không có…”
“Chát!”
Đột nhiên, Diệp Quân Lâm dùng roi đánh Lý Vương Long.

Một roi này trực tiếp đập nát quần áo của Lý Vương Long, ngay lập xuất hiện tức vết máu sâu.

“A”
Lý Vương Long hét lên như một con lợn bị chọc tiết.

Tiếng kêu thảm thiết khiến Lý Thiên Hạo và những người khác sợ hãi ngã xuống đất.

“Chát!”
Roi thứ hai của Diệp Quân Lâm lại được đập lên người Lý Vương Long.

Khi roi rơi xuống, toàn bộ quần áo bị đứt rời rơi khỏi người ông ta, trên cơ thể mập mạp của Lý Vương Long in một vệt máu, khiến cho da đầu người xem tê dại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi