“Tôi không chữa! Ông có quy tắc của ông, tôi cũng có quy tắc của tôi!”
Tần Bắc Sơn đối chọi gay gắt.
“Tôi đã nói mà cái bọn học giả các người chẳng là thứ đồ tốt gì? Không phải chăm sóc người bị thương là trách nhiệm của bác sĩ hả? Tại sao lại không chữa? Y đức của ông đâu?”
Lý nhị gia cười lạnh liên tục.
“Ha hả, ông không có đạo đức bắt cóc tôi, tôi sẽ không chữa!”
Thái độ của Tần Bắc vô cùng kiên quyét.
Lý nhị gia cười nói: “Tôi có rất nhiều cách để trị ông! Tiểu Caol”
Lão Cao hiểu ngay.
“Bịch!”
Lão Cao đá trợ lý của Tàn Bắc Sơn quỳ xuống.
“Hự…
Trợ lý kêu lên một tiếng đau đón.
“Các người đang làm gì?”
Tần Bắc Sơn có máy phần sốt ruột.
“Nếu ông không trị, tôi sẽ phế cậu ta!”
Vừa nói, Lão Cao vừa giẫm lên mắt cá chân của trợ lý, trợ lý hét lên như lợn bị chọc tiết.
Nhìn thấy thế, đám người Lý Thiên Hạo đều kinh ngạc.
Lý nhị gia quá hồng hách, quá thô lỗ.
Dùng vũ lực giải quyết mọi thứ!
Tần Bắc Sơn không còn cách nào khác đành phải gật đầu: “Được, tôi chữa!”
“Đồng ý sớm thì đã không sao rồi.”
Lý nhị gia cười đắc thắng.
Ông ta có rất nhiều cách để đối phó với Tần Bắc Sơn.
Tàn nhẫn nhất chính là ném Tần Bắc Sơn và trợ lý của ông cho Hắc Bạch Vô Thường.
Tính toán không tới ba mươi giây, Tần Bắc Sơn sẽ phải đồng ý.
Tần Bắc Sơn và trợ lý của ông đã nhanh chóng tham gia vào việc điều trị cho Lý Vương Long.
“Chữa trị cho tốt, nếu không ông sẽ giống như cháu trai của tôi!”
Lý nhị gia vẫn đang đe dọa.
Sau khi Diệp Quân Lâm đưa mọi người đi, anh đi đên tập đoàn Vân Đình.
Gần đây, quy mô của tập đoàn Vân Đình đã tăng gấp đôi, sắp trở thành doanh nghiệp trụ cột của Tô Hàng.
Vì vậy, các đơn vị liên quan và giới truyền thông đều chú ý tới.
Thậm chí có một đài truyền hình muốn phỏng vấn, thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền.
Phương Tử Tình tìm Diệp Quân Lâm, cô ta cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm, không phải anh thích thể hiện sao? Cho anh một cơ hội thể hiện!”
“Hả? Tôi thích thể hiện?”
Diệp Quân Lâm vô cùng khó hiểu.
“Ba ngày sau, đài truyền hình Tô Hàng sẽ phỏng vấn toàn diện tập đoàn Vân Đình.
Đây sẽ là Chương trình phỏng vấn độc quyền! Tôi đã sắp xếp để anh nhận lời phỏng vấn, anh không được phép từ chối!”
“Đây là tài liệu! Anh xem đi, đến lúc đó đừng làm mắt mặt là được!”
Phương Tử Tình ném một đống tài liệu rồi rời đi.
Diệp Quân Lâm sắp nôn ra máu.
Để anh nhận lời phỏng vắn, thích thể hiện?
Trò đùa gì đây?
Nhưng Phương Tử Tình đã sắp xếp, vì vậy anh thực sự phải tham gia.
“Dù sao cũng là công ty của mình, nhận lời phỏng vấn là được rồi!”
Diệp Quân Lâm lật xem thông tin.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Giọng nói đó là của Thanh Long.
“Tướng quân, hình như đã xảy ra chuyện! Bên sân bay cho biết Tần lão không hề đăng ký! Bây giờ ở sân bay cũng không tìm thấy người!”
Giọng điệu của Thanh Long rõ ràng là run rầy.
Sắc mặt Diệp Quân Lâm thay đổi: “Cái gì? Không thấy người?”
Dù không phải chuyên cơ đưa đón nhưng Diệp Quân Lâm đã đánh tiếng với bên sân bay, đặc biệt chăm sóc ông Tần.
Bây giờ không thầy người đâu.
Vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện.
“Lập tức phái người đi điều tra! Tần lão không thể xảy ra chuyện được!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Tướng quân, qua camera giám sát ở sân bay, có một nhóm người đưa Tần lão lên xe!”
Ngay sau đó, Thanh Long truyền tin tức đến.
“Liên hệ ngay với bộ phận giao thông và Phó Học Kiệm để xem chiếc xe này đã đi đâu!”
Diệp Quân Lâm lo lắng nói.
Nếu Tần Bắc Sơn thiếu một sợi tóc, anh sẽ không bao giờ’ bỏ qua.
“Tướng quân, tra được rồi, chiếc xe này đậu ở bệnh viện số một.
Cũng có người nhìn tháy Tần lão ở bệnh viện!”
Diệp Quân Lâm đứng lên, lạnh lùng nói: “Tốt, tôi biết rồi, tôi sẽ đích thân đến bệnh viện!”.