CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ha ha ha, không phải tên Diệp Quân Lâm này rất ngông cuồng sao? Sao thế? Sợ rồi phải không?”
Lý nhị gia cũng bật cười.

Lão Cao mỉm cười: “Nhị gia, có lẽ sự kiện tối hôm qua quá khủng khiếp, cả Tô Hàng đều sợ ngài.

Diệp Quân Lâm còn dám tới đây hay sao?”
Đúng lúc đó, Tiêu Quốc Phổ dẫn người nhà họ Tiêu đi tới.

“Ha ha ha, đúng là ông ngoại tốt, tới thật rồi này.

Còn hơn thứ nhát gan như Diệp Quân Lâm kial”
Lý nhị gia mỉm cười nói.


Lý nhị gia tàn nhẫn mỉm cười.

“Ông… đồ súc sinh!”
Tiêu Quốc Phổ giận dữ muốn phát nỗ.

“Mau đưa chúng tôi tới đó!”
Tiêu Nhược Ngu giục.

“Được, vậy chúng ta đi xem xem saol Thật đáng tiếc, tên nhát gan Diệp Quân Lâm kia không dám tới!”
Lý nhị gia có chút tiếc nuối.

Bọn họ đi tới phía sau tổ trạch nhà họ Lý.


“Nếu không gì bất ngờ, thì có lẽ Hắc Bạch Vô Thường đang chơi đùa với Tiêu Thám đấy!”
Lý nhị gia cười ha hả.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã phải khựng lại.

Nhưng khi nhìn thấy từng phần thân thể của Hắc Bạch Vô Thường rải rác khắp nơi và máu tươi vương vãi, Lý nhị gia liền há hốc miệng.

“Đây là? Hắc Bạch Vô Thường sao…”
Cho dù bọn họ đã bị cắt thành từng mảnh, nhưng Lý nhị gia vẫn nhận ra được.

Dù sao thì loại quần áo mà bọn họ mặc vẫn rất đặc biệt.

“Rằm”
Chuyện này cũng chẳng khác nào sét đánh ngang tai đối với đám người Lão Cao.

Hắc Bạch Vô Thường chết rồi sao?
Sao có thể như vậy được?
Sức mạnh của Hắc Bạch Vô Thường khủng bố đến mức nào cơ chứ?
Có lẽ ở tỉnh cũng chẳng có ai là địch thủ của bọn họ.

Vậy mà lại bỏ mạng ở Tô hàng?
Lại còn bị giết bằng cách tàn nhẫn như vậy nữa chứ?
Mấy người Tiêu Quốc Phổ chẳng hơi đâu mà để ý chuyện này, lập tức chạy vào bên trong, nhưng chẳng thấy Tiêu Thắm đâu cả.

Bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Thắm được cứu đi rồi.


Một khắc sau, bọn họ nhận được điện thoại của Tiêu Thắm, bọn họ càng chắc chắn.

Người nhà họ Lý ở bên ngoài rơi vào trầm mặc.

Đối với bọn họ mà nói, chuyện này quả là chắn động lớn.

Ở Tô Hàng còn có người có thể giết chết Hắc Bạch Vô Thường sao?
Lý nhị gia và Lão Cao quay sang nhìn nhau.

Bọn họ lập tức nghĩ tới một người – ông chủ thần bí đứng sau tập đoàn Vân Đình.

Tiêu Quốc Phổ cười lạnh: “Lý nhị gia đã biết Tô Hàng này.

lợi hại thế nào rồi chứ? Ông thật sự không chọc vào người đó nổi đâu!”
Nghe vậy, Lý nhị gia run lên.

Ánh mắt ông ta khó mà tin nỗi.

Chẳng trách Thẩm Vạn Sơn, Trần Thiên Kiều và những người kia lại khuyên ông ta, thì ra ông ta thật sự không chọc vào nỗi.

Ít nhất thì, ở Tô Hàng này, ông ta không chọc vào nủi.

Tiêu Quốc Phổ đắc ý cười nói: “Lý nhị gia, bây giờ tôi cho ông một con đường.

Ông mau tới trước tập đoàn Vân Đình quỳ gối một đêm, có lẽ vị ấy sẽ tha cho ông một mạng!”
“Không thể nào! Lý mỗ này sao có thể khuất phục người khác được?”
Lý nhị gia lập tức căn dặn: “Tiểu Cao, thu dọn đi, chúng ta mau chóng về tỉnh, còn chần chừ thì có lẽ không thể quay.

về nữa đâu!”
Kết cục này không ai ngờ tới, Lý nhị gia hùng hỗ tới đây, vậy mà lại ra đi như thế.

Lý nhị gia biết rõ nếu chần chừ ở lại thì sẽ có kết cục gì, cho nên quyết định chạy thật nhanh.

Diệp Quân Lâm nhận được tin: “Lý nhị gia muốn rời khỏi Tô Hàng.”
“Ha ha, muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Ở lại Tô Hàng mãi mãi đi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi