“Phải đấy, chúng tôi không chấp nhận phỏng ván thế này!
Về thôi!”
Vương Mỹ Kỳ nghĩ ra ý tưởng xấu ra nào đó, cô ta cười lạnh rồi nói: “Không không… tiếp tục phỏng vấn! Tập đoàn Vân Đình là tập đoàn nồi bật ở Tô Hàng! Bọn họ không thể không tôn trọng chúng ta được!”
“Diệp Quân Lâm chuẩn bị một chút, sau đó chính thức bắt đầu phỏng vấn!”
‘Vương Mỹ Kỳ ra lệnh.
“Tới đây!”
Cho dù anh ghét cô ta, nhưng cuộc phỏng vần thì vẫn phải tiếp tục.
Nếu không thì không dễ nói chuyện với Phương Tử Tình.
Sau khi đội quay phim mở máy, Vương Mỹ Kỳ xuất hiện trước ống kính bằng dung mạo xinh đẹp nhát.
Đây là tố chất nghề nghiệp của cô ta.
Đầu tiên, cô ta nhìn vào máy quay giới thiệu cuộc phỏng vấn ngày hôm nay, sau đó bắt đầu phỏng vấn Diệp Quân Lâm.
“Diệp Quân Lâm tiên sinh, nghe nói anh phạm tội cưỡng dâm mà phải vào tù, có đúng là như vậy không?”
Sắc mặt Diệp Quân Lâm khó chịu, nhưng anh vẫn gật đầu: “Phải.”
“Phạt 6 năm tù thật sao?”
“Phải!”
“Vậy anh ra tù từ lúc nào?”
“Ba tháng trước!”
“Nghe nói sau khi ra tù, anh dựa vào mối quan hệ của mình nên mới được làm việc ở tập đoàn Vân Đình?”
“Người đưa anh vào tập đoàn là ai?”
“Từng là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Quân Lâm, bây giờ lại đi làm công cho công ty của chính mình, anh có cảm nhận như thế nào?”
“Còn anh thì sao? Nghe nói anh sống không có kỷ luật, nồi cả ý đồ với chị dâu của mình, có phải như vậy hay không?”
Sau khi bắt đầu, nhân viên của đài truyền hình đều há hốc miệng.
Những gì Vương Mỹ Kỳ phỏng vấn vốn không được viết trong kịch bản.
Vốn dĩ bọn họ định phỏng vấn về phương hướng phát triển và tương lai của tập đoàn Vân Đình, vậy mà Vương Mỹ Kỳ chỉ hỏi về Diệp Quân Lâm.
Hơn nữa câu nào cũng hỏi rất sắc bén, không ngừng tấn công anh.
Sao Diệp Quân Lâm có thể không nhận ra ý đồ độc ác của Vương Mỹ Kỳ chứ?
Nhưng nếu anh không trả lời phỏng vấn, nhất định Phương Tử Tình sẽ lải nhải.
Cho nên Vương Mỹ Kỳ hỏi gì, Diệp Quân Lâm cũng trả lời.
Nửa tiếng sau, cuộc phỏng vấn kết thúc.
‘Vương Mỹ Kỳ cũng không giữ nụ cười chuyên nghiệp trên mặt nữa.
“Diệp Quân Lâm, có phải anh cảm thấy vui mừng đến phát hoảng không? Dù sao cũng được lên ti vi cơ mà?”
‘Vương Mỹ Kỳ mỉm cười nói.
Sau đó, Vương Mỹ Kỳ bảo những người khác đi trước.
“Diệp Quân Lâm, không ngờ phải không? Vương Mỹ Kỳ đây không chỉ không bị đuổi việc, mà còn tung hoành ở đài truyền hình tốt như thế! Anh tức giận lắm có phải không?”
“Tôi nói cho anh biết, anh và Lục Vân Đình đều là kẻ không biết điều! Năm đó bà đây để mắt tới các ngươi, nên mới cho các người cơ hội.
Các người chẳng những không cảm kích, lại còn tố cáo Nhưng có tác dụng gì không?
Dựa vào năng lực của tôi, muốn giết anh thì rất đơn giản!
Khiến anh thân bại danh liệt lại càng đơn giản hơn!”
Vương Mỹ Kỳ đắc ý nhìn Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm mỉm cười đáp: “Đi theo con đường tà đạo thì chẳng sống được bao lâu đâu, một ngày nào đó cô sẽ gặp báo ứng thôi.”
Liếc mắt một cái cũng nhận ra, chắc chắn Vương Mỹ Kỳ dùng cơ thể của mình mà leo lên.
“Hừ, thật sao? Đã rất nhiều năm rồi, chẳng phải tôi vẫn sống rất tốt đó sao? Hơn nữa, tiếp theo tôi còn muốn làm việc ở đài truyền hình của tỉnh đấy!”
Vương Mỹ Kỳ tỏ vẻ đắc ý.
Diệp Quân Lâm mỉm cười đầy sâu xa: “Thật sao? Vậy thì nhất định cô không thể đi được.”
“diệp Quân Lâm, mối thù tố cáo sáu năm trước, tôi vẫn còn nhớ rõ.
Bây giờ tôi nói thật cho anh biết, tôi sẽ báo thù! Anh chờ đầy!”
Nói xong, Vương Mỹ Kỳ rời khỏi phòng họp.
Nhưng cô ta vẫn chưa đi.
Cô ta dùng danh nghĩa phóng viên phỏng vấn của mình, đi dạo ở tập đoàn Vân Đình.
Gặp được nam nhân viên có chức vụ cao, cô ta liền đưa cách liên lạc với mình cho bọn họ.
Cuối cùng mới tới chỗ Phương Tử Tình.
“Phó tổng giám đốc Phương, hôm nay tôi có thể gặp được ông chủ tập đoàn Vân Đình hoặc tổng giám đốc Lục Nam Hiên được không?”
‘Vương Mỹ Kỳ hỏi..