CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Một câu này, ngay cả Phương Tử Tình cũng bị dọa theo.

Nụ cười của cả Vương Mỹ Kỳ lẫn các đồng nghiệp đều nháy mắt vụt tắt.

Bọn họ ngỡ ngàng nhìn Kỳ Lân.

“Người đâu.

Mau đuỏi hết đám người này đi! Đầu năm nay cả rác rưởi mà cũng có thể lên làm ký giả được nữa à?”
Sắc mặt Kỳ Lân rặt vẻ không vui, lên tiếng.

Ngay lập tức, vs dẫn theo một nhóm lớn các bảo vệ đi đến, đuổi hết đám người Vương Mỹ Kỳ đi.

“Dựa vào đâu kia chứ? Chẳng phải giám đốc Phương đã nói ngày hôm nay có thể tiến hành phỏng vấn hay sao?
Chuyện này là thế nào vậy?”
‘Vương Mỹ Kỳ nhìn sang phía Phương Tử Tình.

“Ha ha ha, để tôi giải thích thay cho.

Đài truyền hình đến phỏng vấn, được thôi, chỉ cần ký giả không phải cô là được!”
Lục Nam Hiên nói.

Phương Tử Tình cúi đầu, sắc mặt trắng bọt.

Cô ta cũng không rõ tại sao Lục Nam Hiên lại có thành kiến lớn đến vậy với Vương Mỹ Kỳ!
Hình như đây là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt nhau kia mà!
Điểm mấu chốt là, nếu như không cho Vương Mỹ Kỳ phỏng vấn thì chuyện của Diệp Quân Lâm sẽ không thể giải quyết được!
Khó khăn lắm Vương Mỹ Kỳ mới đồng ý.

Vậy mà cô ta lại chẳng thẻ thay đổi được chuyện gì.

Thật sự khó khăn quá.

Bởi vì địa vị của tập đoàn Vân Đình, Vương Mỹ Kỳ hiển nhiên không thể phát giận với Lục Nam Hiên được.

“Tổng Giám đốc Lý, ngài thấy tôi không vừa mắt cũng được.

Nhưng người nắm giữ quyền phát biểu cho cả tập đoàn Vân Đình cũng không phải là ngài kia mà? Có thể để ông chủ Hứa tiếp nhận phỏng vắn của tôi hay không?”

‘Vương Mỹ Kỳ cười làm lành.

Kỳ Lân không muốn nói nhảm, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Quân Lâm, nói hết chuyện vừa xảy ra.

“Kêu cô ta cút! Cô ta có tư cách phỏng vấn tôi à?”
Nghe thấy tiếng rồng qua loa điện thoại, cả Vương Mỹ Kỳ lẫn Phương Tử Tình đều ngần cả người.

Vương Mỹ Kỳ nào dám nói gì thêm, chỉ có thể cun cút chạy biến.

Nhưng trước khi rời đi, ả ta nhìn Phương Tử Tình, cười lạnh: “Nếu như thế, tôi đây sẽ không buông ta cho Diệp Quân Lâm đâu!”
Với Phương Tử Tình mà nói, thì đây quả thật là một tin tức cực kỳ hóc búa.

“Tổng Giám đốc Lý, tại sao hai ngài lại…”
Phương Tử Tình rất muốn hiểu nguyên do.

“Đây là ý của ông chủ!”
Lục Nam Hiên nói một câu duy nhất với Phương Tử Tình, sau đó cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Sau khi Vương Mỹ Kỳ quay về liền tiến hành trả thù Diệp Quân Lâm.

Tung ra địa chỉ nhà của Diệp Quân Lâm, thậm chí cả địa chỉ của Phương Tử Tình ở ngay cạnh cũng bị đưa ra trước bàn dân thiên hạ.

Nhất thời, không ít người viết, vẽ bậy nhục mạ lên trên tường nhà, thậm chí còn ném trứng gà, thức ăn các loại.

Già trẻ đang ở trong nhà tức vợ chồng Lý Văn Uyên hoàn toàn không dám ra khỏi cửa.

Tiểu khu bọn họ xuất hiện rất nhiều người xa lạ, đến để đặc biệt dòm ngó bọn họ.

Không thể ra khỏi nhà, ngay cả việc gọi điện giao hàng đến cũng sẽ bị cướp đi.

Trong phút chốc, mấy người Lý Tử Nhiễm, Lý Văn Uyên đều bị đè nén bởi áp lực.

Nếu như cứ tiếp tục kéo dài như vậy, chắc bọn họ sẽ phát điên lên mắt.

Ngay cả việc sinh tồn bây giờ cũng trở nên quá khó khăn với họ!
Điều quan trọng là Diệp Quân Lâm đã rời nhà từ lâu, còn chẳng là đã đi nơi nào nữa.

Lúc này, Diệp Quân Lâm hiển nhiên là đang ở trung tâm triển lãm.


“Giám đốc Diệp, trong một ngày lại có thêm khoảng ba trăm xí nghiệp nữa báo tên tham giá! Trong đó, có cả bảy xí nghiệp siêu lớn của Quảng Châu cũng đăng ký tham gia nữa!”
Người phụ trách cực kỳ phấn khích, dù sao chuyện này đối với sự phát triển của Tô Hàng mà nói đều mang lại lợi ích vô cùng to lớn.

Diệp Quân Lâm lật xem danh sách.

Anh thấy nhà họ Tô và những gia tộc lớn khác của thành phó.

“Nếu như các người tới đây là để làm Tô Hàng trở nên rồi ren.

Tôi đảm bảo các người sẽ phải trả một cái giá đắt đấy!”
Đôi mắt Diệp Quân Lâm lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Lúc bấy giờ, một nhân viên làm việc tại trung tâm bước đến gần.

hỏi: “Lãnh đạo Diệp, bên ngoài có đại diện đài truyền hình Tô Hàng đến muốn phỏng vấn ngài.

Ngài xem?”
Diệp Quân Lâm không ngắng đầu lên hỏi ngược lại: “Ký giả tên Vương Mỹ Kỳ phải không?”
*Ơ? Lãnh đạo Diệp biết ạ?”
“Có đồng ý phỏng vấn không ạ?”
Nhân viên thấp thỏm hỏi.

Lúc này lại vó thêm một nhân viên đi đến, nhỏ giọng hỏi ò: “Lãnh đạo Diệp, kênh Văn hóa truyền hình Tô Hàng cũng có ký giả trực thuộc đến để xin phỏng vấn ngài đấy ạ.”
“Bên truyền thông Kinh tế cũng muốn phỏng vấn ạ…”
Phương Tử Tình cũng bị dọa theo Nụ cười của cả Vương Mỹ Kỳ lẫn các đồng nghiệp đều nháy mắt vụt tắt.

Bọn họ ngỡ ngàng nhìn Kỳ Lân.

“Người đâu.

Mau đuỏi hết đám người này đi! Đầu năm nay.

cả rác rưởi mà cũng có thể lên làm ký giả được nữa à?”
Sắc mặt Kỳ Lân rặt vẻ không vui, lên tiếng.

Ngay lập tức, vs dẫn theo một nhóm lớn các bảo vệ đi đến, đuổi hết đám người Vương Mỹ Kỳ đi.


“Dựa vào đâu kia chứ? Chẳng phải giám đốc Phương đã nói ngày hôm nay có thể tiến hành phỏng vấn hay sao?
Chuyện này là thế nào vậy?”
‘Vương Mỹ Kỳ nhìn sang phía Phương Tử Tình.

“Ha ha ha, để tôi giải thích thay cho.

Đài truyền hình đến phỏng vấn, được thôi, chỉ cần ký giả không phải cô là được!”
Lục Nam Hiên nói.

Phương Tử Tình cúi đầu, sắc mặt trắng bọt.

Cô ta cũng không rõ tại sao Lục Nam Hiên lại có thành kiến lớn đến vậy với Vương Mỹ Kỳ!
Hình như đây là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt nhau kia mà!
Điểm mấu chốt là, nếu như không cho Vương Mỹ Kỳ phỏng vấn thì chuyện của Diệp Quân Lâm sẽ không thể giải quyết được!
Khó khăn lắm Vương Mỹ Kỳ mới đồng ý.

Vậy mà cô ta lại chẳng thể thay đổi được chuyện gì.

Thật sự khó khăn quá.

Bởi vì địa vị của tập đoàn Vân Đình, Vương Mỹ Kỳ hiển nhiên không thể phát giận với Lục Nam Hiên được.

“Tổng Giám đốc Lý, ngài thấy tôi không vừa mắt cũng được.

Nhưng người nắm giữ quyền phát biểu cho cả tập đoàn Vân Đình cũng không phải là ngài kia mà? Có thể để ông chủ Hứa tiếp nhận phỏng vắn của tôi hay không?”
‘Vương Mỹ Kỳ cười làm lành.

Kỳ Lân không muốn nói nhảm, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Quân Lâm, nói hết chuyện vừa xảy ra.

“Kêu cô ta cút! Cô ta có tư cách phỏng vần tôi à?”
Nghe thấy tiếng rống qua loa điện thoại, cả Vương Mỹ Kỳ lẫn Phương Tử Tình đều ngắn cả người.

Vương Mỹ Kỳ nào dám nói gì thêm, chỉ có thể cun cút chạy biến.

Nhưng trước khi rời đi, ả ta nhìn Phương Tử Tình, cười lạnh: “Nêu như thê, tôi đây sẽ không buông ta cho Diệp Quân Lâm đâu!”
Với Phương Tử Tình mà nói, thì đây quả thật là một tin tức cực kỳ hóc búa.

“Tổng Giám đốc Lý, tại sao hai ngài lại…”
Phương Tử Tình rất muốn hiểu nguyên do.

“Đây là ý của ông chủ!”
Lục Nam Hiên nói một câu duy nhất với Phương Tử Tình, sau đó cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Sau khi Vương Mỹ Kỳ quay về liền tiến hành trả thù Diệp Quân Lâm.


Tung ra địa chỉ nhà của Diệp Quân Lâm, thậm chí cả địa chỉ của Phương Tử Tình ở ngay cạnh cũng bị đưa ra trước bàn dân thiên hạ.

Nhất thời, không ít người viết, vẽ bậy nhục mạ lên trên tường nhà, thậm chí còn ném trứng gà, thức ăn các loại.

Già trẻ đang ở trong nhà tức vợ chồng Lý Văn Uyên hoàn toàn không dám ra khỏi cửa.

Tiểu khu bọn họ xuất hiện rất nhiều người xa lạ, đến để đặc biệt dòm ngó bọn họ.

Không thể ra khỏi nhà, ngay cả việc gọi điện giao hàng đến cũng sẽ bị cướp đi.

Trong phút chốc, mấy người Lý Tử Nhiễm, Lý Văn Uyên đều bị đè nén bởi áp lực.

Nếu như cứ tiếp tục kéo dài như vậy, chắc bọn họ sẽ phát điên lên mắt.

Ngay cả việc sinh tồn bây giờ cũng trở nên quá khó khăn với họ!
Điều quan trọng là Diệp Quân Lâm đã rời nhà từ lâu, còn chẳng là đã đi nơi nào nữa.

Lúc này, Diệp Quân Lâm hiển nhiên là đang ở trung tâm triển lãm.

“Giám đốc Diệp, trong một ngày lại có thêm khoảng ba trăm xí nghiệp nữa báo tên tham giá! Trong đó, có cả bảy xí nghiệp siêu lớn của Quảng Châu cũng đăng ký tham gia nữa!”
Người phụ trách cực kỳ phấn khích, dù sao chuyện này đối với sự phát triển của Tô Hàng mà nói đều mang lại lợi ích vô cùng to lớn.

Diệp Quân Lâm lật xem danh sách.

Anh thấy nhà họ Tô và những gia tộc lớn khác của thành phó.

“Nếu như các người tới đây là để làm Tô Hàng trở nên rồi ren.

Tôi đảm bảo các người sẽ phải trả một cái giá đắt đấy!”
Đôi mắt Diệp Quân Lâm lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Lúc bấy giờ, một nhân viên làm việc tại trung tâm bước đến gần.

hỏi: “Lãnh đạo Diệp, bên ngoài có đại diện đài truyền hình Tô Hàng đến muốn phỏng vấn ngài.

Ngài xem?”
Diệp Quân Lâm không ngẳng đầu lên hỏi ngược lại: “Ký giả tên Vương Mỹ Kỳ phải không?”
*Ơ? Lãnh đạo Diệp biết ạ?”
“Có đồng ý phỏng vấn không ạ?”
Nhân viên thấp thỏm hỏi.

Lúc này lại vó thêm một nhân viên đi đến, nhỏ giọng hỏi ò: “Lãnh đạo Diệp, kênh Văn hóa truyền hình Tô Hàng cũng có ký giả trực thuộc đến để xin phỏng vấn ngài đấy ạ.”
“Bên truyền thông Kinh tế cũng muốn phỏng vấn ạ…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi