*Ơ? Lãnh đạo? Không thể nào? Đây không phải Diệp Quân Lâm sao? Là con chuột cống của Tô Hàng máy ngày nay mài”
“Đúng vậy! Loại sâu mọt như Diệp Quân Lâm nên bị đuổi Vi Hnn Ất 2800 là cô vĩnh viễn khỏi Tô Hàng!
Vương Mỹ Kỳ cả những người đồng nghiệp không khỏi hô ứng cho nhau.
*Loạn hét rồi!”
“Tên của lãnh đạo mà cô cũng dám đem ra sỉ nhục như vậy ư?”
Lúc bấy giờ, Cục trưởng Cục Công thương đang ngòi nỗi đóa lên.
“Đúng! Cô đây là ký giả của đài nào, lại dám buông lời sỉ vả lãnh đạo như thế? Có ý gì đây?”
“Đài truyền hình Tô Hàng đúng chứ? Tranh thủ thời gian, nhanh chóng kêu Trường đài truyền hình Vu Thừa Quang đến đây ngay!”
Mấy vị lãnh đạo khác lần lượt lên tiếng.
Lời nói của Vương Mỹ Kỳ lẫn các đồng nghiệp đã hoàn toàn chọc giận bọn họ.
Từng tiếng rồng, tiếng la mắng nói đuôi nhau mà truyền đến.
Vương Mỹ Kỳ lẫn các đồng nghiệp cảm nhận được Hình như mình vướng vào chuyện nghiêm trọng rồi!
“Cô Vương có ý gì vậy? Ngồi trước mặt cô chính là Phó Thị trưởng của Tô Hàng chúng ta, Diệp Quân Lâm tiên sinh! Ngoài ra, ngài ấy còn một thân phận khác, chính là Côn Luân tướng quân, vị Thượng tướng năm sao duy nhất toàn cõi Hoa Hại”
Nhiếp Tiểu Vân nói thẳng.
“Rằm!
Cứ như sắm sét giữa trời quang giáng thẳng xuống, Vương Mỹ Kỳ lẫn đám đồng nghiệp hóa đá ngay lập tức.
Phó Thị trưởng Tô Hàng?
Côn Luân Tướng quân?
Diệp Quân Lâm ư?
Tắt cả mọi điều vĩ đại này cứ ngỡ chỉ có trong giác mộng.
Khiến người ta không thể nào tin cho nồi!
Vương Mỹ Kỳ cùng những thành viên khác trong tổ đài truyền hình đứng đực ra như khúc gỗ.
Đâu óc của họ giờ: đây trông rồng, hoàn toàn mật hêt ý thức.
“Âm!”
Lúc bấy giờ, cửa phòng họp mở ra.
Một gã trung niên béo thở hào hền chạy vào.
Ông ta chính là Vu Thừa Quang trưởng đài truyền hình Tô Hàng.
Thở hồn hền từng hơi, từng hơi, đồng thời ánh mắt ông ta cũng ngó sang phía các lãnh đạo đang ngòi.
Khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm, ông ta cảm thấy có hơi quen mắt.
Chẳng phải là tên nhãi ranh mà Vương Mỹ Kỳ đối phó đó ư2 Tại sao anh ta lại ngồi ở đây?
“Thưa các vị lãnh đạo, chuyện gì xảy ra thế ạ?’ ‘Vu Thừa Quang nhìn mọi người, tò mò đạm hỏi.
“Còn chuyện gì xảy ra nữa? Trong lòng ông không biết hay.
sao?”
Người lên tiếng chính là quận trưởng quận Hạ Thành, Hạ Long Phi.
“Âm!”
Ông ta vỗ mạnh lên bàn.
*Ơ2”
Vu Thừa Quang đâm nghi ngờ, thân thể run bắn lên.
*Ông biết gì không? Ký giả của đài truyền hình ông đây lúc nhìn thấy Lãnh đạo Diệp, thì vô duyên vô cớ sỉ nhục ngài áy!
Những lãnh đạo khác giận dữ kể lại.
Lúc bấy giờ, có một vị thư ký trực thuộc thành phố đưa cho Hạ Long Phi và các lãnh đạo máy chiếc notepad.
Nội dung trên đó chính là tất cả những gì mà Vương Mỹ Kỳ hãm hại Diệp Quân Lâm.
Lúc mọi người xem xong, tức đến phát điên.
*Vu Thừa Quang, ông đúng là làm ra chuyện tốt đấy! Cuộc sống an nhàn của ông từ nay chấm dứt!”
Hạ Long Phi chợt ném thẳng notepad cho Vu Thừa Quang.
“Chắc là ông cũng chẳng biết cái quái gì đúng không? Vậy.
để tôi cho ông biết, người mà đài truyền hình các ông c8at1 ghép, biên tập hãm hại chính là Phó Thị trưởng Tô Hàng, lãnh đạo Diệp Quân Lâm! Đồng thời ngài ấy còn là Côn Luân Tướng quân.
Ông chán sống rồi phải không hả?”
“Phich!”
Sua khi nghe thấy sự thật này, Vu Thừa Quang sợ đến mức phịch một tiếng, đáp mông thẳng xuống đắt.
Mặt ông ta toát đầy mồ hôi lạnh, cả người đều ngơ ngác ra đấy.
Trời ơi!
Mình thế mà lại chọc vào một phiền phức lớn đến thế ư?
Người ngồi trước mắt đây chính là Côn Luân tướng quân!
Diệp Quân Lâm cười nói: “Trưởng đài truyền hình kia à? Kiểm soát nội dung trình chiêu như thê đó sao? Cái loại nội dung biên tập sai trái như vậy mà cũng dám phát? Chuyện gì vậy hả?”.
ngôn tình tổng tài
Đối mặt với lời trách móc của Diệp Quân Lâm, Vu Thừa Quang sợ đến mức muốn tiểu trong quân.
“Không phải… lãnh đạo… tôi… Tôi không biết cái gì hét…
Là Vương Mỹ Kỳ tự ý phát sóng…”
“Vương Mỹ Kỳ, cô hại tôi?”
“Chát!”
Vu Thừa Quang vung thẳng một bạt tai vào mặt Vương Mỹ Kỳ..