CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Rằm rằm…”
Từ Triết Ninh cứ như phát điên lên vậy, vơ được thứ gì là đập phá hết.

“Đúng! Không diễn nữa! Đây chẳng phải là bắt chẹt người khác ư? Cố ý kêu máy người này tới đây khinh khi chúng tôi!”
“Ràm!”
Vương Nghệ Hiểu cũng tức giận, đá lăn dụng cụ ngay dưới chân.

“Lý Tử Nhiễm đang muốn mượn mấy người mới này đến để chèn ép chúng ta đây mà.

Không diễn, diễn cái quỷ ấy mà diễn!”
“Đúng thế, diễn con mẹ gì nữa chứ?”
Những diễn viên khác lẫn đoàn đội marketing cũng phát điên, đập đồ lung tung trong phim trường lên.

Đoàn đạo diễn phim bị đám người này dọa cho chết khiếp.

Những diễn viên này bị điên rồi hả?
Hai tên lính mới đắc tội thôi mà, có cần đến mức độ thế này không?
Chuyện quái gì xảy ra vậy?
Người chết điếng nhất phải là nhóm tân binh Trịnh Tử Hàm.


Bọn họ cứ như bị sét đánh vậy.

Một giây trước, họ còn cảm thấy một
Chương huy hoàng trong cuộc đời sắp bắt đầu, một giây sau chuyện này lại xảy ra.

Bởi vì bọn họ, nên máy diễn viên hàng đầu này mới nồi đóa lên như thế ư?
Làm sao bọn họ gánh nổi?
Lần này, ngay cả một cậu lính mới cũng bật khóc.

Bọn họ sao mà biết được, đây chính là âm mưu đã được ấp ủ từ lâu của đám người Từ Triết Ninh và Vương Nghệ Hiểu chứ.

Bọn họ nhận tiền Tô gia, thì sẵn lòng dốc hết sức gây khó dễ cho tập đoàn Đông Thiên.

Chỉ vừa vặn lấy họ làm cái cớ để bùng nỗ mà thôi.

Không có họ, Từ Triết Ninh cũng sẽ khai đao bằng những người khác!
Không chỉ có như thế.

Ngay cả những diễn viên chính trong đoàn làm phim cũng buộc họ phải đình công.

Nhất là Từ Triết Ninh và Vương Nghệ Hiểu đang diễn đến năm bộ phim liền đây.

Lần này khiến cho toàn bộ các đoàn làm phim khác cũng phải bị đình công.

“Tổng Giám đốc Lý, không xong rồi! Tất cả các diễn viên của bảy đoàn làm phim đều đình công! Bọn họ không diễn thì thôi, còn đập phá dụng cụ trường quay, bây giờ phim trường đang loạn lắm.

Ngài đi xem với tôi đi!”
Sau khi Lý Tử Nhiễm nhận được cuộc gọi của Phó Quốc Thụy thì hoảng hồn.

Nhưng mà, cô nhanh chóng trần tĩnh.

Việc đình công chắc chắn là có nguyên nhân.

Thứ nhất, có thể là vì cô đắc tội Từ Triết Ninh.

Thứ hai, là Tô Triệu Long đang ở sau lưng ngắm ngầm giở trò.


Lý Tử Nhiễm vẫn tới phim trường xem xét trước.

Thấy toàn trường quay lộn xộn chẳng ra hình dạng gì, trong lòng Lý Tử Nhiễm căng như dây đàn.

Tại sao cứ phải gặp phải những chuyện này vậy?
Phó Quốc Thụy cũng chạy tới sau.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì thế hả?”
Phó Quốc Thụy hỏi.

Người đại diện, chị Vương cười lạnh bảo: “Giám đốc Phó, Tổng Giám đốc Lý thế mà lại khinh khi chúng tôi quá rồi đấy?”
*Ơ? Sao cơ?”
“Anh vừa mang bồn lính mới đến đây, rõ ràng là nhằm vào chúng tôi, một người cầm nước sôi đến cho Triết Ninh uống, một người còn muốn đánh Triết Ninh!”
“Muốn đuổi việc chúng tôi thì cứ nói thẳng, cần chỉ phải vòng vo như vậy?”
Chị Vương giận dữ nói.

“Đúng, muốn thì cứ đuổi chúng tôi đi đi! Mấy người không thèm thì vẫn có nơi nhận bọn tôi thôi!”
Vương Nghệ Hiểu cả những diễn viên khác hô to gọi nhỏ.

Phó Quốc Thụy liếc trái ngó phải, hỏi: “Chuyện này là thật à?”
Những người khác gật đầu xác nhận: “Thật mà! Máy người tân binh này tay chân vụng về, cố ý nhắm vào Triết Ninh!”
“Phải đó, Tổng Giám đốc Lý, Giám đốc Phó, chúng ta thật lòng muốn nói với hai người.

Dẫn dắt người mới, không thành vấn đề.

Nhưng ít nhất cũng phải học bỏ túc vài ba buổi rồi hãng vào đoàn phim chứ.


Nói vào là vào dễ thế à?”
Đạo diễn vốn ở thế trung lập Tiếu Dật Luân cũng bắt mãn nói.

Ông ta mặc kệ là ai đúng ai sai.

Ông ta chỉ thấy máy tên lính mới này vừa vào đã ảnh hưởng đến việc quay phim của ông ta thôi.

“Mấy người? Tức chết tôi mắt!”
Phó Quốc Thụy tức điên.

Nhưng không thể mắng mỏ quá nặng, dù sao đây cũng là người do chính Lý Tử Nhiễm chọn ra.

Lý Tử Nhiễm cắn môi.

Cô biết chắc chuyện không thể nào đơn giản như thế, bốn cô cậu này chỉ là bị đưa ra làm bia đỡ đạn thôi.

Từ Triết Ninh muốn mượn đám người Trịnh Tử Hàm để bộc phát.

Không thể không nói, kế này rất thông minh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi