Từ Triết Ninh cười lạnh: “Không chỉ vậy, nếu như các người muốn giải quyết triệt để chuyện này, thì phải giao hai người kia cho bọn tôi xử lý!”
Từ Triết Ninh chỉ thẳng vào Lô Minh Giai và Trịnh Tử Hàm.
Mỹ nhân Trịnh Tử Hàm này, vừa liếc mắt là anh ta đã chấm rồi, phải mút mới hả dạ.
Còn tên Lô Minh Giai kia dám chống đối anh ta?
Đúng là tự tìm được chết!
Không đánh cho chỉ còn hơi tàn, Từ Triết Ninh sẽ không dừng đâu.
Phó Quốc Thụy nhỏ giọng, thì thảo: “Tổng Giám đốc Lý hãy đồng ý đi! Dù là không kiếm được lợi nhuận từ mấy bộ phim, nhưng phải giữ lại bọn họ!”
Đám người Từ Triết Ninh đắc ý nhìn Lý Tử Nhiễm.
“Thế này đi, tôi muốn suy nghĩ kỹ càng hơn, ngày mai sẽ cho mọi người câu trả lời!”
Lý Tử Nhiễm nói.
“Được, cũng tốt, chúng tôi có một ngày nghỉ ngơi!”
Đám người Từ Triết Ninh nói đuôi nhau rời khỏi.
Nhóm người Lô Minh Giai và Trịnh Tử Hàm chạy qua trước mặt Lý Tử Nhiễm, áy náy nói: “Tổng Giám đóc Lý, là chúng tôi không tót, là lỗi của chúng tôi”
“Không trách các cô cậu! Dù sao nều không có mọi người thì chuyện này sớm muộn cũng xảy ra!”
Lý Tử Nhiễm nói.
Diệp Quân Lâm đang ở trong công ty thông qua Trịnh Tử Hàm mà biết được chuyện này.
“Em còn do dự cái gì nữa? Thẳng tay sa thải hết đám người kia đi! Cóc bốn chân mới khó tìm, chứ mấy minh tinh nổi tiếng trên mạng thì vớt một cái chẳng phải được một mảng lớn hay sao?”
Diệp Quân Lâm cười lạnh bảo.
Dưới tác động của Diệp Quân Lâm, Lý Tử Nhiễm bèn gọi điện thoại ngay cho đoàn đội marketing của Từ Triết Ninh, thông báo: “Thông báo cho mọi người biết, các người chính thức bị sa thải!”
Khi nhận được điện thoại của Lý Tử Nhiễm, người đại diện, chị Vương cực kỳ có cảm giác thành tựu.
Nhưng có thế nào cũng không ngờ đến được, rằng Lý Tử Nhiễm lại muốn sa thải họ thật.
Đây là điều mà họ chưa bao giò nghĩ đến!
“Cô nói gì? Cô lặp lại lần nữa xem?”
Di động mà người đại diện Vương cầm trên tay suýt chút nữa rơi thẳng xuống nền đất.
“Tôi lặp lại, Từ Triết Ninh, Vương Nghệ Hiểu và mười diễn viên khác bị công ty sa thải!”
Lý Tử Nhiễm giận dữ nói.
“Hừ, Lý Tử Nhiễm, cô quyết định làm như thế này thì đứng có mà hồi hận!”
Sắc mặt chị Vương lạnh lẽo vô cùng tận.
“Tôi không hối hận đâu! Các người nhanh chóng rời thủ tục nghỉ việc, tập đoàn Đông Thiên chính thức không chào đón các người nữa!”
Sau khi Lý Tử Nhiễm cúp máy, cuối cùng cũng cảm thấy cả người lâng lâng sảng khoái.
Cục tức nghẹn trong lòng cuối cùng cũng được phóng ra ngoài.
“Cái gì? Lý Tử Nhiễm thật sự sa thải chúng ta ư? Sao lại như thế được?”
Nhưng Từ Triết Ninh sau khi biết được tin tức này thì cả đám người đều nỗi đóa.
Lý Tử Nhiễm đuổi họ đi thật sao?
Ngày trước, bọn họ ÿ vào việc mình là nguồn thu nhập chính của công ty giải trí trực thuộc tập đoàn Đông Thiên, nên muốn làm gì thì làm.
Bọn họ khẳng định dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì Lý Tử Nhiễm cũng không dám đuổi cổ họ đi.
Nhưng bây giờ lại có kết quả này đây!
Bọn họ có sao cũng không ngờ đến!
“Lập tức nói cho đám người Phó Quốc Thụy biết! Tôi muốn Lý Tử Nhiễm phải hồi hận vì chuyện này!”
Từ Triết Ninh híp mắt..