Đây là chỗ hôm nay các bạn học tụ họp.
Mặc dù không có kiểu bàn ăn tròn xoay vòng quá phô trương nhưng đặt một bàn cũng phải từ một hai vạn trở lên.
Cũng xem như là cao cấp rồi.
Đối với tầng lớp có thu nhập bình thường mà nói, đã bằng ba bốn tháng lương của bọn họ rồi.
Dù sao trong đám bạn học không phải ai cũng giàu.
Có người sống tốt có người sống cũng không tốt.
Ở cửa nhà hàng có mấy người đi giày tây đón tiếp.
Trông thấy chiếc xe Porshche Pamela của Trần Tĩnh Huyên phi đến, mọi người dồn dập đi lên.
“Đây không phải là hoa khôi Trần à? Mình nghe nói một năm kiếm được mấy trăm vạn, đúng là thế thật.
Đi luôn xe Porsche rồi.” Máy bạn học nam đều a dua nịnh hót.
Trần Tĩnh Huyên cười ngại ngùng.
Nhưng lúc một bên cửa khác mở ra, mọi người trông thấy Diệp Quân Lâm thì thoáng cái, nụ cười mọi người cứng đờ trên mặt.
Đầu tiên không ai nghĩ Diệp Quân Lâm sẽ tới.
Thứ hai càng không ai nghĩ Diệp Quân Lâm sẽ đi chung với Trần Tĩnh Huyên.
“Đây không phải Diệp Quân Lâm à, nhân vật nổi tiếng năm xưa?”
Một bạn nam trông vẻ rất hoạt bát phá tan cục diện này trước, anh ta là lớp trưởng Trình Lỗi Lạc của lớp Diệp Quân Lâm năm xưa.
Có điều cho tới giò, anh ta luôn bị Diệp Quân Lâm vượt hơn, vẫn luôn âm thầm so ganh với Diệp Quân Lâm.
Trình Lỗi Lạc cũng tốt nghiệp từ một trường 985(*), đi làm ở công ty nước ngoài, có người bảo một năm thu nhập hơn trăm vạn rồi.
(*) khối trường đào tạo có tiếng.
Anh ta lái một chiếc xe Land Rover, vô cùng có mặt mũi, là một trong những người đứng đầu lớp.
Diệp Quân Lâm cười khẽ, xem như chào hỏi.
“Diệp Quân Lâm à, chúng tôi đều tưởng cậu không tới được.”
Mấy bạn học khác ngạc nhiên nói.
Trình Lỗi Lạc vạch thẳng luôn ý tứ của người bạn kia: “Quân Lâm đâu phải người quá để tâm, sẽ không vì chuyện này mà không tới đâu.”
Vừa nãy trong phòng bao mọi người còn đang thảo luận về Diệp Quân Lâm, ai cũng nói Diệp Quân Lâm vừa ra tù, chắc chắn tự thấy hỗ thẹn, không dám tới gặp mặt bạn cũ.
Ai ngờ anh lại tới.
“Đúng, khả năng chịu đựng của Quân Lâm mạnh.
Chúng ta sao có thể so sánh được.” Máy bạn học khác cười nói.
Thật ra nói thẳng thì là cười Diệp Quân Lâm da mặt dày.
Trình Lỗi Lạc lơ Diệp Quân Lâm đi, tới trước mặt Trần Tĩnh Huyên.
“Tĩnh Huyên cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau vào chung với mình thôi, mọi người đang chờ cậu đấy.”
Trình Lỗi Lạc có hứng thú với Trần Tĩnh Huyên, lại thêm chuyện giờ anh ta rất có năng lực, nghe đồn Trần Tĩnh Huyên còn độc thân, có ý tổ chức buổi gặp mặt bạn cũ này.
Tất cả mọi người vây lấy Trần Tĩnh Huyên, lơ thẳng Diệp Quân Lâm.
“Đi thôi?” Trần Tĩnh Huyên dừng bước lại nói với Diệp Quân Lâm.
Lúc này Diệp Quân Lâm mới đi theo.
Tầng ba của Hoàng Gia Thịnh Yến đã có rất nhiều người tới rồi.
Có mấy người đưa theo cả vợ chồng gì đó, đông hơn dự đoán của Diệp Quân Lâm nhiều.
Trần Tĩnh Huyên vừa tới mọi người đều đứng dậy đón.
Các bạn nam đều rất hứng khởi, Trần Tĩnh Huyên từng là hoa khôi của trường mà.
Bây giờ sự nghiệp cô thành công càng tỏa sáng hơn.
Diệp Quân Lâm tìm chỗ ngồi xuống.
“Tôi thấy ai vậy? Diệp Quân Lâm.” Bỗng nhiên có một bạn nam Vương Vũ Bác trông thấy anh, gọi tên.
“Đúng là Diệp Quân Lâm, cậu ta tới thật rồi.” Thoáng chốc, sự chú ý của mọi người đều dồn lên người Diệp Quân Lâm.
Nhân vật nỗi tiếng ngày xưa, lúc học cấp ba đánh đâu thắng đó không gì cản được, đại học đã lập nghiệp trở thành Hắc Mã trong giới kinh doanh, tài sản cá nhân phải tới vài tỷ, khiến bạn nam thì ước ao, bạn nữ thì thầm mến.
Nhưng sau khi bị Diệp gia tính kế Diệp Quân Lâm thành con chuột cống, bạn học nào cũng chửi sau lưng vài câu.
Lúc trước Diệp Quân Lâm mạnh mẽ tới độ nào thì giờ mắng chửi ghê gớm tới mức đó..