Giờ phút này, trong phòng nghị sự.
Có hơn hai mươi người đang đứng.
Ngoại trừ ba mươi thủ hạ cũ của Viên Sơn Hà ra, thì còn có mười học trò của ông ta ở trong đó.
Trong đó, một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng tên là Vương Uyên, là học trò mà Viên Sơn Hà coi trọng nhất.
Hắn ta cũng là người giỏi nhất trong số các học trò.
Hắn ta là thủ lĩnh xã hội đen ở thành phố thứ ba của tỉnh Giang Nam, thành phố Từ Thành.
Không chỉ là lão đại trong thế giới ngầm, mấy năm nay hắn ta còn kinh doanh, giá trị con người lên tới mấy trăm tỷ.
“Thầy cứ yên tâm, mặc kệ đối phương có bối cảnh phi thường hay thực lực vô địch thế nào! Con có liều cái mạng này cũng phải bắt bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!”
‘Vương Uyên tức giận nói.
“Nợ máu phải trả bằng mái! Cho bọn họ chôn cùng!”
Người bên cạnh ào ào hô to.
Thấy thế, Viên Sơn Hà vui mừng gật đầu.
“Thu lão truyền lệnh của tôi xuống, lệnh cho bọn họ rằng, ngày mai hai mươi tám nhân viên cấp cao của tập đoàn Vân Đình tới Tử Kim sơn trang tham dự tang lễ.
Bọn họ tự đi khiêng quan tài hạ táng, quỳ gối ở nghĩa địa xám hồi ba ngày ba đêm!”
“Nếu như không tới, giết không cần hỏi!”
Viên Sơn Hà dặn với Thu lão.
Chẳng máy chốc, mệnh lệnh này đã được truyền tới tập đoàn Vân Đình.
“Cũng đúng, mọi người cố gắng làm việc là được!”
Phương Tử Tinh nhớ tới nhân vật lợi hại cứu cô tối hôm đó, trong lòng lập tức có cảm giác an toàn hơn rồi.
Ngày hôm sau.
Tử Kim sơn trang bố trí theo tông màu đen trắng, trên tường đặt một loạt vòng hoa.
Hôm nay, tang lễ thế kỷ làm cho người ta chú ý.
Mấy ngày liền, khí trời đều âm u, không khí ngưng trọng, cực kỳ áp lực.
Trước linh đường, có hai người đang đứng..