Đài Phong lại ngăn ông ta.
“Để tôi lên trước đi!”
Bọn họ nhìn vào Đài Phong ở giờ phút này, thì giật mình.
Bởi vì, Đài Phong của lúc này giống như dã thú máy ngày chưa gặp được con mồi, hai mắt đang phát sáng, đó là loại ánh mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào con mùi.
“Âm!”
Một cỗ lệ khí đáng sợ trên người Đài Phong ầm ầm đi ra, ngay cả lá rụng bụi đất dưới chân cũng bị đánh bay ra.
Mọi người thậm chí còn ngửi được một tia máu tanh.
Bọn họ biết đó là Đài Phong lấy việc giết người làm niềm vui, trong sinh mệnh chỉ có giết chóc đã quay trở lại!
Ở ẩn ba mươi năm, thực lực của hắn ta lại vẫn luôn tăng lên.
Đài Phong liếm môi, hắn ta nhìn Bạch Hổ như thể đang nhìn con mồi vậy.
Đài Phong đi từ từ tới chỗ Bạch Hồ.
Rõ ràng nhìn thì có vẻ bước đi chậm rãi, thế mà một bước lại sải ra được mười mấy mét.
Khoảng cách hơn trăm mét đi trong nháy mắt là tới.
“Các anh em nghe theo lệnh của tôi, băm ba người còn lại thành trăm mảnh cho tôi!”
Viên Sơn Hà ra lệnh.
“Àu hú àu hú…”
Đúng lúc này, một tiếng sói kêu vang lên, trong rừng sâu yên tĩnh lại càng vang dội.
Mọi người nhìn sang hai bên xong thì sợ hãi.
Bởi vì đỉnh núi ở hai bên xuất hiện bóng dáng của con sói.
Hình thể của lũ sói này to hơn nhiều so với sói bình thường.
Đỉnh núi bên trái có chín con sói, đỉnh núi bên phải cũng có chín con.
Điều mà làm cho người ta sợ sệt hơn đó là trên người mỗi con sói thì có một người cưỡi, quần áo trên người mặc đen xì kín mít như gói hàng, trên mặt thì đeo mặt nạ, để lộ ra một đôi mắt lạnh lùng khát máu.
Trên lưng mười tám người này đeo cung nỏ, súng ống, các loại vũ khí, trên người còn có lựu đạn, mã tấu, dao găm, đủ loại vũ khí tiên tiền.
Bộ hạ của tướng quân Côn Luân – Ky binh thiên kiệp mười tám.
Ác mộng của kẻ địch trên chiến trường!
Sự tồn tại lấy một địch ngàn!
Mười tám người vừa xuất hiện, khí thế mang tới đã chắn trụ ba ngàn người.
Bước chân của mọi người rối loại, hoảng hốt nhìn sang hai bên.
Thế mà vẫn còn có người lấy sói làm vật cưỡi ư?
Qủa thực là mới nghe thấy lần đầu!
“Hoảng cái gì mà hoảng? Dọa người!”
Viên Sơn Hà tức giận nói.
“Nhớ kỹ đây, bọn họ tới bao nhiêu người thì giết bầy nhiêu người!”
Sau khi được Viên Sơn Hà cổ vũ, ý chí chiến đấu của mọi người lại hừng hừng như lửa.
Bọn họ có ba ngàn người, sợ ai chứ?
Mười tám người này làm được gì họ chắc?
“Àu hú…”.