Dư Huy cho ông ta ít nhất là ba triệu đó.
Trịnh Tử Hàm từ chối: “Tôi không đi đâu! Tôi quyết đứng chung với Lý tổng!”
“Được, được, được, các cô tự cho mình là thanh cao đúng không, đã vào cái ngành này, còn như vậy, cuối cùng sẽ bị đói chết!”
Tiêu Dật Luân cười lạnh nói.
Nhìn những người ở lại, Lý Tử Nhiễm rất cảm động.
in tưởng tôi, cơn khủng hoảng lần này sẽ trôi qua nhanh thôi!”
Lý Tử Nhiễm nói.
Bây giờ, cô tin tưởng Diệp Quân Lâm.
Diệp Quâm Lâm nói giải quyết được thì chính là giải quyết được.
Bởi vì sau lưng Diệp Quân Lâm là ông chủ thần bí của tập đoàn Vân Đình.
Anh ta là tồn tại mà không gì có thể làm khó được!
Đến cả những mối nguy như Viên Sơn Hà, Lý Nhị Gia ở tỉnh thành anh ta còn giải quyết nhẹ nhàng, chớ nói chỉ là một ít khủng hoảng nhỏ của tập đoàn Đông Thiên.
Lô Minh Giai của hiện tại có thể nói là đường làm quan rộng mở.
Càng ngày càng nỗi tiếng, lưu lượng càng ngày càng cao.
Tài sản trong tay cũng càng ngày càng nhiều.
Hôm nay cậu ta và đám người Tiêu Dật Luân cùng nhau ký hợp đồng với tập đoàn Tam Hưng.
Lô Minh Giai không thèm xem nội dung hợp đồng đã ký luôn.
Những người khác cũng thé, lập tức ký hợp đồng.
Bởi vì đã nhận được tiền và tiếng tăm ở tập đoàn Tam Hưng.
Chỉ có đám người Tiêu Dật Luân vừa tới tập đoàn Tam Hưng đã nhận được tiền trợ cấp hàng trăm ngàn.
Bọn họ cũng không xem kỹ hợp đồng, đã ào ào ký hợp đồng luôn.
Dư Huy nhìn mấy chục người trước mặt, không nhịn được cười nói: “Các anh đã được coi là trụ cột của tập đoàn giải trí Tam Hưng!”
“Đi theo tôi, các anh sẽ được phát triển!”
Dư Huy mỉm cười, sau đó rời đi.
Lô Minh Giai ở cùng với mọi người để thảo luận về tương lai.
“Ơ? Hợp đồng này không bình thường!”
Bỗng nhiên biên kịch Vương Thước đưa ra nghỉ ngờ.
“Sao thế?”
Mấy người Tiêu Dật Luân nghỉ hoặc hỏi.
“Mọi người mau nhìn xuống hợp đồng của mình đi, hình như có vấn đẻ!”
Vương Thước nhắc nhở nói..