CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Tiêu Dật Luân tức đến sắp phát điên rồi: “Mẹ nó, Lô Minh Giai, cậu là thằng chó, hồ chúng tôi làm cái gì hả? Chúng tôi đang yên ổn ở Đông Thiên, tôi làm đạo diễn thì Đông Thiên là nơi cho nhiều nhất!”
Vương Thước cũng nói theo: “Còn không phải sao, làm biên kịch viêt một bộ không được quá năm trăm ngàn, Đông Thiên cho tôi năm triệu! Hu hu hu…”
Mọi người đều khóc nức nở.

Hồi hận!
Qủa thật là hối hận muốn chết!
Làm ở tập đoàn Đông Thiên không tốt sao?
Sao cứ phải đến tập đoàn Tam Hưng?
Giờ thì hay rồi.

Đời này đã bị hủy rồi.

Cả đời này đều phải ở tập đoàn Tam Hưng làm việc như nô lệ.

Trước đó bọn họ còn cười nhạo lão Ngụy và Trịnh Tử Hàm bảo thủ, không hiểu thời cuộc, bây giờ nghĩ lại, bọn họ mới là những người sáng suốt.


Tiêu Dật Luân vỗ đầu nói: “Tôi phải nghĩ ra sớm hơn chứ!
Tập đoàn Tam Hưng là chúa ăn người không nhổ xương, mấy năm nay rất nhiều lịch sử đen tối đã được phơi bày!
Ở trong tay bọn tư bản này, đừng mong kiếm được một đồng.

Chúng ta đã quá ngây thơ!”
“Mắu chốt nhát là chúng ta không được nói chuyện này ra, dựa theo quy định của hợp đồng thì một khi phơi bày ra, chúng ta sẽ ngồi tù!”
Vương Thước lại lại tạt cho mọi người một chậu nước lạnh.

“Hit”
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

“Thằng tiểu nhân Dư Huy, quá đáng hận!”
Lô Minh Giai tức đến nỗi đá mạnh vào cửa, nước mắt vẫn rơi ào ào.

Mỏ cửa ra.


Dư Huy đi vào.

Sau lưng anh ta là mười máy bảo vệ, bảo vệ cho anh ta.

“Mọi người đã đọc kỹ hợp đồng rồi chứ?”
Dư Huy cười nham hiểm rồi nói.

“Dư Huy tao liệu mạng với mày!”
Lô Minh Giai xông lên, nhưng bị bảo vệ đè xuống.

“Dư tiên sinh làm như này quá tà môn rồi đấy! Cái này đâu phải hợp đồng, rõ ràng là khế ước bán thân chứ nhĩ?”
Tiêu Dật Luân cười lạnh nói.

Mặc dù tập đoàn Tam Hưng bá quyền hợp đồng.

Nhưng trong điều kiện hợp đồng, việc bảo vệ quyền lợi vốn đã rất khó.

Đi kiện phải kéo dài tháng này qua tháng khác, còn chưa chắc thắng được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi