CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Tay hắn vừa mới giơ lên không trung thì dừng lại.

Diệp Quân Lâm bắt lấy cổ tay của hắn, làm cho hắn không thể nhúc nhích.

“Mày là ai? Mau buông tao ra!”
Tên côn đồ uy hiếp nói.

“Phanh!”
Diệp Quân Lâm đánh một quyền vào mặt tên côn đồ, ngay lúc đó mặt nữi sụt xuống, máu bắn tung tóe.

Tên côn đồ hét lên thảm thiết.

Mấy tên côn đồ khác cũng bị Thanh Long và Kỳ Lân xử lý.

Vài tên côn đồ phải bò đi để trốn khỏi đây.

Tên cầm đầu đám côn đồ uy hiếp nói: “Lão già họ Lục kia tốt lắm, còn dám kêu người tới! Ông chờ đó! Tao kêu Hỗ ca tới!”

Bọn côn đồ bỏ đi.

Lục Học Văn nhắm mắt lại, gương mặt tuyệt vọng.

Hồ ca trong miệng tên côn đồ kia là một con rắn độc của thôn Thành Trung, dưới tay hắn có tới hơn năm mươi sáu mươi tên côn đồ và xã hội đen, chuyện gì bọn chúng cũng dám làm.

Mỗi ngày đi thu phí bảo kê của các gia đình và người buôn bán.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Nếu ai không nộp, hoặc nộp muộn.

Chắc chắn không tránh được bị đánh đập, thậm chí sẽ còn bị cắt đứt chân.

Hỗ ca lại càng hung ác, trước đây còn từng đi tù.

Ở thôn Thành Trung, vừa nhắc tới Hỗ ca, ai cũng phải sợ mắt mật.

“Vị tiểu ca này cám ơn anh rất nhiều, anh mau rời đi đi!?2”
Lục Học Văn không nén được.

“Chú, dì là cháu! Cháu là Diệp Quân Lâm!”
Diệp Quân Lâm kích động nói.

“Quân Lâm! Thật sự là cháu sao? Có thể gặp lại cháu thật quá tốt!”
Vợ chồng Lục Học Văn kích động mà khóc thành tiếng.

Con trai chết.

Nơi gửi gắm duy nhất của bọn họ cũng không còn.

Bây giờ thấy Diệp Quân Lâm, lại nhớ đến con trai, hai người đau lòng muốn chết.

“Chú, dì, hai người yên tâm đi, sau này cháu chính là con trai hai người, nửa đời sau của hai người có cháu chăm sóc! Bất kỳ ai cũng không được ức hiếp hai người!”

Diệp Quân Lâm thấy trên cổ vợ chồng Lục Học Văn vết bầm, lập tức nỗi trận lôi đình!
Đám súc sinh này, ngay cả người già cũng không buông tha!
Lục Học Văn nhìn thoáng qua dưới lầu, lập tức nói: “Quân Lâm, cháu và mọi người mau rời đi! Bọn họ chắc chắn đi gọi Hỗ cal Hỗ ca sẽ tới ngay đấy!”
“Nếu Hỗ ca tới đây, mọi người sẽ gặp nguy hiểm! Nhẹ thì bị đánh một trận, nặng có thể nằm viện hoặc tàn phế! Con trai, mau đi đi!”
Mẹ của Lục Vân Đình cũng giục Diệp Quân Lâm, muốn anh đi khỏi đây.

“Chú, dì, cháu mà đi thì hai người phải làm sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Không sao cả, cùng lắm thì chúng ta bị đánh một trận thôi!
Mạng của chúng ta không đáng tiền! Cháu phải sống tốt, giải oan cho Vân Đình! Báo thù cho nó!”
Nói đến đây, Lục Học Văn nước mắt đã chảy dài.

Diệp Quân Lâm an ủi: “Chú, dì hai người yên tâm! Bây giờ cháu đủ mạnh, không chỉ bảo vệ hai người, còn có thể báo thù cho Vân Đình!”
“Không được, cháu không biết Hỗ ca đáng sợ thế nào! Hỗ ca dám giết người!”
Xem ra sự sợ hãi Hỗ ca đã ăn sâu trong lòng người ở đy.

Lục Học Văn vừa nhắc tới Hỗ ca vừa có thái độ e ngại.

Như vậy, vợ chồng Lục Học Văn bình thường hay bị bọn chúng ức hiếp.

“Con trai, con mau đi đi! Nếu liên lụy đến các con sẽ không ổn!”

Mẹ Lục Vân Đình cũng sắp khóc, thỉnh thoảng liếc mắt phía dưới lầu.

“Chú, dì, có cháu ở đây, không có chuyện gì! Cháu ngược lại muốn xem Hỗ ca lợi hại tới đâu!”
Diệp Quân Lâm quay đầu nói với Kỳ Lân: “Trước mắt để cho lão Cửu cùng mọi người đến đây!”
Kỳ Lân gật đầu: “Đã rõ.”
“Con trai mau đi đi! Thật sự rất nguy hiểm!”
“Không được, không đi được, bọn họ đến rồi!”
Lục Học Văn hoảng sợ nói.

Mọi người thấy trong hẻm nhỏ xuất hiện mấy chục người, trong tay cầm theo gậy gộc, vũ khí.

Cầm đầu là một gã đàn ông để lưng trần, trên ngươi có hình xăm con hỗ.

Vừa nhìn giống như hung thần ác sát.

“Ai dám đánh anh em tao? Cút ra đây cho tao!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi