CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Nghe tới đây, Diệp Quân Lâm nghĩ tới gì đó, không nhịn được nói: “Hay là tập đoàn Tam Hưng đã lấy những thứ này đi rồi?”
“Vậy thì chưa! Ba mươi năm trước khi chủ nhân lui về ở ẳn, ông ấy đã đặc biệt ký gửi mười món bảo vật mà ông ấy trân quý nhất cho quỹ Thành Đạt Tô Hàng bảo quản!
Bây giờ Viên tiên sinh đã mát, quỹ Thành Đạt ấy lại chiếm đoạt số bảo vật đấy.

Đáng hận nhất là sắp tới Qũy Thành Đạt muốn triển khai đấu giá những bảo vật này! Tôi nghe nói Tập đoàn Tam Hưng nhát định muốn có những bảo vật này! Những món đồ này đều là quốc bảo của Hoa Hạ tôi, tôi không muốn nó rơi vào tay người nước ngoài! Mong Diệp tiên sinh giúp đỡ!”
“Nhất là ba món bảo vật kia, nó là món đồ mà chủ nhân đã liều mạng mua được trên một hội đấu giá ở nước ngoài, ông ấy cũng không muốn quốc túy rơi vào tay ngoại bang!”
Thu lão phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đắt.

Mặc dù những tên phe phái Viên Sơn Hà bắt nạt các doanh nghiệp, lũng đoạn thị trường, thực hiện những thủ đoạn mờ ám.

Nhưng đứng trước đại nghĩa dân tộc, thì vẫn có trách nhiệm!
“Sợ là hội đấu giá chỉ là ngụy trang? Tập đoàn Tam Hưng đã thương lượng ổn thỏa với Qũy Thành Đạt từ lâu rồi, những món đồ này đều đã đưa nội bộ cho Tập đoàn Tam Hưng, hội đấu giá chẳng qua là làm cho mọi người xem thôi, những món bảo vật này được lấy đi theo phương thức chính quy.”

Diệp Quân Lâm cười nói.

Thu lão sững sờ, ngay sau đó nói: “Đúng thé, chính là như thế! Những món bảo vật này liên quan tới quốc túy, tập đoàn Tam Hưng không tiện trực tiếp cầm đi, liền hợp tác với quỹ Thành Đạt mở hội đầu giá.

“Tập đoàn Tam Hưng thật quá vô sỉ, lấy mát gần trăm tỷ không nói! Ngay cả những bảo vật của chủ nhân cũng muốn cầm đi! Cực kỳ vô sỉ!”
“Được, cho thời gian và địa chỉ, tôi tới giải quyết!”
Diệp Quân Lâm trầm mặt nói.

Tập đoàn Tam Hưng đúng là lòng tham không đáy!
“Tám giời tối mai, sơn trang Đông Hồ!”
Trong mắt Thu lão cuối cùng đã có sắc màu.


Giao cho Diệp Quân Lâm, ông ấy liền yên tâm.

Tin tức Lee Jae Shik đi thẳng tới Hoa Hạ bị phong tỏa.

Đó là Lee Jae Shik tự yêu cầu.

Người từng lên chiến trường, đều biết Hoa Hạ là gì?
Đó là nơi cắm của tất cả các quân nhân!
Có chiến thần Cô Luân trấn thủ!
Ai dám xâm phạm?
Cho dù Lee Jae Shik đã đảm nhiệm vị trí huần luyện viên trưởng trong nhiêu thập kỷ, nhưng ông ta vẫn có nỗi sợ sâu sắc với Hoa Hạ.

Đó là một loại sợ hãi trong xương!
Năm năm nay, chiến thần Côn Luân dùng sức của một mình đánh cho mười tám nước sợ!
Cho nên Lee Jae Shik không dám khoe khoang rat Ngộ nhỡ để cho tướng quân Côn Luân hoặc là người thân tín nghe được, thì rắc rồi to..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi