Sau khi Diệp Quân đưa vé vào cửa ra, anh và Lý Tử Nhiễm thuận lợi đi vào hội trường bán đấu giá.
Vị trí của họ rất là xa.
Nói trắng ra thì là đến cho đủ số lượng.
Dù sao thì hội đấu giá tối nay đã bị sắp xếp trước rồi…
Trước khi hội đấu giá bát đầu, Dư Huy và người phụ trách quỹ Thành Đạt lại xác nhận lần nữa.
“Dư tiên sinh, anh yên tâm đi, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa!”
Người tổng phụ trách của quỹ Thành Đạt, Vệ Khoan mỉm cười nói.
“Tốt, nều mà hoàn thành việc này, số tiền ba tỷ sẽ do các anh xử lý!”
Dư Huy cam đoan.
“Thé thì thật tốt quái”
Vệ Khoan đã không kìm nén được vui sướng trong lòng.
Hiện trường hội đấu giá.
Khách quý khắp nơi vào ngồi.
Dư Huy ngồi ở vị trí trung tâm số một.
Trước khi ngồi xuống, anh ta quét mắt nhìn hiện trường một lượt, ánh mắt độc tài sắc bén, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Cảnh cáo tất cả mọi người—Tất cả bảo vật tối nay đều về sở hữu của Tập đoàn Tam Hưng, không kẻ nào được đụng!
Mọi người lạnh run, căn bản không dám đầu giá.
Rất nhanh, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
“Đầu tiên ra tới là bản viết tay Lan Đình tập tự ở đời Minh!
Gia khởi điểm là 10 triệu, mỗi lần tăng giá không dưới 1 triệu!”
Người chủ trì mỉm cười nói.
“Bây giờ bắt đầu đấu giái”
“Khoan đãi”
Lúc này Dư Huy bắt ngờ ngăn lại.
“Dư tiên sinh có thắc mắc gì sao?”
Người chủ trì tò mò hỏi.
Dư Huy nhìn lướt qua mọi người rồi nói: “Tới tham gia hội đấu giá toàn là tinh anh trong các giới ở Tô Hàng! Thời gian của mỗi người đều rất quý giá! Thế này đi, mang hết tất cả các sản phẩm bán đấu giá ra đấu giá một lần đi!”
“Cái này…”
Nghe thấy đề nghị của Dư Huy, người chủ trì hơi do dự, nhìn về phía Vệ Khoan ở dưới sân kháu.
Vệ Khoan ra dấu tay OK.
“Được, vậy thì mang tất cả sản phẩm bán đấu giá ra đấu giá một lần!”
Người chủ trì nói.
Dư Huy lại hỏi mọi người: “Mọi người có ý kiến gì không?”.