Như vậy sẽ gây áp lực cho tập đoàn Tam Hưng!
Cho dù cuối cùng có hợp tác, thì cũng sẽ vì tranh thủ lợi ích cho Vân Đình.
“Hả? Diệp Quân Lâm đi ư?”
“Không coi trọng giải thích, nhưng cử cậu ta đi sẽ làm hỏng việc đầy?”
Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu.
“Không không không, các anh không hiểu! Ở phương diện này, Diệp Quân Lâm giỏi lắm đấy! Cứ quyết định vậy đi!”
Phương Tử Tình nói.
Thực ra cô có lòng riêng.
Cô muốn cất nhắc Diệp Quân Lâm, nhưng khổ nỗi là có cách nào làm mọi người phục.
Làm cho Diệp Quân Lâm nhiều công hơn mới được.
Cho nên cô mới nghĩ tới việc, lần này đàm phán với tập đoàn Tam Hưng cô cho Diệp Quân Lâm đi để tăng thêm công trạng.
“Hả? Để tôi đi sao?”
Diệp Quân Lâm cũng rất ngạc nhiên.
“Nội dung và phương án đàm phán tôi đã viết trong đây, anh cứ làm theo đấy là được!”
Mọi thứ về cuộc đàm phán, Phương Tử Tình đã chuẩn bị xong cho Diệp Quân Lâm rồi.
Cô hao công tốn sức muốn cất nhắc Diệp Quân Lâm!
Nhưng cô nào biết, Diệp Quân Lâm chính là ông chủ của Vân Đình.
“Ừ, được.
Đến lúc đó cho Vũ đưa tôi đi là được!”
Diệp Quân Lâm mắt kiên nhẫn nói.
Về phần tài liệu đàm phán mà Phương Tử Tình cầm tới, Diệp Quân Lâm chẳng thèm liếc mắt một cái.
Tập đoàn Tam Hưng muốn đàm phán ư?
Không có cửa đâu!
Qùy xuống gọi ông nội cũng không thể đàm phán!
Diệp Quân Lâm muốn xem xem Tập đoàn Tam Hưng muốn làm trò gì.
Ba giờ chiều.
Trong phòng hội nghị khách sạn Hoàng Triều.
Người của tập đoàn Tam Hưng đã tới rồi.
Dưới vòng vây của mọi người, một cô gái mặc đồ công sở, tỏa sáng chói mắt xuất hiện.
Sau khi cô ta đi vào, những người phụ nữ ở đây đều mờ nhạt.
Khí thế của cô ra rất mạnh mẽ!
Cô ta là Trịnh Tiêu Kỳ, tổng đại diện mới nhận chức của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạ.
Trịnh Tiêu Kỳ là một nữ cường nhân rất lợi hại, cô ta từng đỗ vào trường đại học Phục Đán, sau đó lại đi du học ở Anh Quốc.
Công tác được vài năm, cô ta giữ chức tuyển người giỏi vào tập đoàn Tam Hưng.
Chuyên môn là khai thác nhân tài cấp cao ở các công ty khác cho tập đoàn Tam Hưng..