“Bình thường thôi, vị vệ sĩ kia của tập đoàn Vân Đình còn đánh được cả Lee Dae Jung và Lee Dae Yong liên thủ cơ mà, đánh bại Choi Hong Man không phải chuyện khó! Suy cho cùng thì Choi Hong Man không mạnh hơn hai anh em kia là máy!”
Lee Jae Shik trần định phân tích.
Park Chun Shin lập tức nói: “Đại sư có chắc chắn thành công không?”
“Ha ha ha, bọn họ mạnh một chút thì tôi mới có hứng thú!
Nếu không hạ đo ván trong một giây thì quá là vô vị!”
Lee Jae Shik cười cười.
Thấy Lee Jae Shik tự tin như vậy, Park Chun Shin nở nụ cười.
“Mau hỏi xem, đàm phán thế nào rồi?”
Nghe vạt, Park Chun Shin nhặt điện thoại lên gọi lại.
Nháy mắt, Trịnh Tiêu Kỳ đã trợn tròn mắt.
Lee Jai Jin sợ đến ngây người.
“Phanh!”
Bóng đen đó bay khoảng máy chục mét nữa, cuối cùng hung hăng đụng trên mặt đắt, làm truyền ra một tiếng ầm vang.
Thậm chí dưới chân họ còn hơi lắc lư, như thể động đất vậy.
“Phụt phụt phụt…”
Choi Hong Man rơi xuống đất, cả người run rẫy, miệng ứa máu, răng và máu trộn lẫn vào nhau…
“Đây…Đây đây đây…”
Trịnh Tiêu Kỳ lắp bắp.
“Anh không nhìn nhằm chứ? Hình như một người đã bay.
ra ngoài?”
Lee.Jai Jin hoang mang nói.
“Mau đi xem xem!”
Trịnh Tiêu Kỳ phản ứng lại, lập tức chạy tới.
“Đúng rồi, là Diệp Quân Lâm! Chắc chắn là Diệp Quân Lâm đã bị đánh!”
Lee Jai Jin một mực chắc chắn.
Chẳng máy chốc đã đi tới hiện trường.
Cơ thể Choi Hong Man vẫn đang co giật…
“Cái gì?”.
truyện xuyên nhanh
Khi Trịnh Tiêu Kỳ và Lee Jai Jin nhìn thấy rõ, bọn họ ngây ngắn cả người.
“Thôi… Choi Hong Man… vậy mà lại là Choi Hong Man ư?2”
“Chẳng phải bảo là Diệp Quân Lâm sao? Sao có thể là Choi Hong Man chứ?”
Trịnh Tiêu Kỳ và Lee Jai Jin có vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Qúa là đáng sợ!.