“Vậy sao được! Hoa Hạ không phải nơi ông nên tới, muốn rời đi, tiếp một quyền của tôi này!”
Bạch Hồ từng bước tiến lên.
“Nhớ đây, tiếp được một quyền của tôi mà không ngã, mới được rời đi!”
Bạch Hỗ lại bổ sung thêm một câu.
Lee Jae Shik hiểu.
Thân phận của ông ta đặt chân tới Hoa Hạ thì chỉ có một con đường chết.
Muốn sống rồi rời khỏi đây, nhất định phải tiếp một quyền này, còn phải lấy hết ra ứng phó!
“Nào!”
Lee Jae Shik phẫn nộ hét một tiếng, hai chân dẫm lên đất phát ra tiếng ầm ầm.
Ông ta không hồ là nhân vật cấp bậc thầy!
Chỉ mới ra tay, đã có thế như kinh lôi.
Ông ta đứng vững như núi, không nhúc nhích tí nào.
Bạch Hỗ đi tới đi tới, bất ngờ ra quyền.
Một quyền đánh về phía Lee Jae Shik!
Trong mắt Lee Jae Shik lóe ra tinh quang, bỗng nhiên chạy như một tia chớp.
“Am!”
Một cú đá kinh điển nhất trong Taekwondo hướng về phía Bạch Hỗ.
Tuy động tác rất bình thường, nhưng Lee Jae Shik đánh ra lại là kỹ năng giết người mạnh nhát!
Một chiêu này có uy của thần quỷ!
“Am”
Kình phong cuồng bạo đập xuống xung quanh, lá cây đá vụn bị quét bay, mọi người xung quanh bị bức lui máy chục mét.
“Xuy xuy!”
“Xuy xuy!”
Mấy chục cái lá cây xung quanh đã vỡ tan tành!
So sánh ra thì một quyền này của Bạch Hổ giản dị tự nhiên.
“Phanh!”
Một quyền một cước gặp nhau, phát ra tiếng vang dữ dội.
“Âm!”
Nhưng trong nháy mắt, Lee Jae Shik đã bay đi máy chục mét, sau khi đập gãy một cây đại thụ, thì không ngôi dậy được nữa.
Bạch Hồ sờ sờ nắm tay, trên nắm tay máu tươi ồ ạt chảy ra, trên nắm tay có mấy vết máu.
Anh mỉm cười thỏa mãn: “Cuối cùng thì cũng có một cái đánh được rồi!”
Lee Jae Shik không tiếp được một quyền này, mãi mãi không được rời khỏi Họa Hạ.
Nhìn thấy đại sư Taekwondo bị giải quyết nhẹ nhàng như vậy, mọi người đều sợ đến choáng váng.
Nhất là Park Chun Shin, ông ta đã tè ra quần rồi…
“Park Chun Shin đúng không? Ông có nghe được ba cảnh cáo của tôi không?”
Diệp Quân Lâm chuyển đề tài, nhìn chằm chằm Park Chun Shin rồi nói..