“Á à, còn có người không sợ chết hả? Dám đối nghịch với chúng tôi?”
Chung Gia Minh cười lạnh nói.
Bọn họ ngược lại muốn xem xem là ai dám khiêu khích bọn họ?
Thấy thế, Tống Tinh Trì lập tức nói: “Các cậu chủ, tôi khuyên các cậu mau rời khỏi đây! Các cậu không trêu được vào những người bên trong đâu!”
Những người khác cũng phụ họa: “Đừng nói là cậu Sở ở Hoa Hải, ai tới cũng không được!”
Tất nhân là bên phía câu lạc bộ Ám Dạ mong chuyện lớn hóa nhỏ, tốt nhất là không xảy ra xung đội.
Nhưng càng khuyên thì mấy người Chung Gia Minh lại càng điên tiết.
“Ha ha, lại còn chúng tôi không trêu vào được hả? Thật là nực cười!”
“Hôm nay bắt luận là ai ở bên trong, tôi đều muốn đuổi đi!”
Đám người Chung Gia Minh có thái độ kiên quyết.
Cộc cộc cộc.
Cùng với tiếng bước chân.
Một đám người đã xuất hiện ở cửa câu lạc bộ.
“Kẻ nào đang gây sự?”
Vẻ mặt Trần Đằng u ám.
“Chính là chúng tôi đấy, làm sao? Có vấn đề gì à?”
Mấy người Chung Gia Minh hung hăng nói.
Trông thấy mấy cậu thiếu gia hung hăng ngang ngược như thế.
Đám người Trần Đằng thật sự là tức run người.
“Lúc nào thì Kim Lăng có bọn du côn ngang ngược này tồn tại vậy?”
Trần Đằng chất vấn Trương Kế Hàng.
“Là vấn đề của tôi!”
Trương Kế Hàng cúi đầu nói.
“Loại u nhọt này phải loại bỏ hết!”
Trần Đằng phẫn nộ nói.
“Khẩu khí lớn đấy nhỉ? Đây là ai thế?”
Sở Thiên Truyền cười lạnh nói, đi từng bước lên phía trước.
Anh ta nhìn sang mấy người Chung Gia Minh rồi cười cười: “Các cậu cũng vô dụng quá nhỉ? Mấy người bình thường mà cũng không giải quyết được hả?”
Mấy người Chung Gia Minh cực kỳ xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ rồi chui vào.
“Cậu là ai?”
Trương Kế Hàng lạnh lùng hỏi.
“Thân phận của cậu ấy mà nói ra, ông sẽ giật mình đáy!”
“Nghe rõ đây, cậu chủ Sở – Sở Thiên Truyề kế của nhà họ Sở chuẩn hoàng tộc ở Hoa Hải!”
người thừa Trương Đông Húc lập tức nói.
“Sợ chưa?”
Anh ta còn hỏi một câu.
Nhưng mà máy người Sở Thiên Truyền phát hiện, mấy người Trần Đằng trước mặt không hề có phản ứng gì.
Điều này làm cho Sở Thiên Truyền rất tức giận..