CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Anh lại muốn xem xem ai dám ngăn anh?”
Triệu gia vì phòng đoàn người Diệp Quân Lâm rời đi, nên giam cầm họ ở một căn biệt thự, có hơn vài chục vệ sĩ canh cửa.

Diệp Quân Lâm cứ thế nghênh ngang đi tới cửa biệt thự, mười mắy tên vệ sĩ lập tức xông tới.

“Không được, anh không thể đi! Cứ yên ổn mà ngồi yên đit”
Tên vệ sĩ càm đầu tức giận nói.

“Tôi càng muốn đi thì thế nào?”
Diệp Quân Lâm cười nói.

“Anh cứ thử xeml”
Một đám hung ác nhìn chằm chằm Diệp Quân Lân, chỉ cần anh có hành động dị thường, bọn họ sẽ không chút nể mặt mà bắt giữ anh lại.

“Ai cho phép các người quyền hạn chế tự do của người khác?”
Diệp Quân Lâm nói.


“Vì nơi này là Triệu gia, mọi chuyện anh phải nghe theo Triệu gia! Trừ biệt thự ra, thì anh không thể đi nơi khác!
Hiểu chưa?”
Tên vệ sĩ cảnh cáo nói.

Diệp Quân Lâm nhếch miệng cười một nụ cười quái dị: “Phàm là mặt trời mặt trăng chiều tới, sông nước chảy được, không có nơi nào mà Diệp Quân Lâm tôi không được đi cả!”
“Tránh rat”
“Anh, anh…”
Các vệ sĩ không những không lùi bước, mà còn tiến lên.

“Phanh!”
Diệp Quân Lâm đột nhiên hành động, chỉ thấy bóng thoáng qua.

Nhanh chóng đi qua mấy chục người.

“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
Những người này đều lãnh phải một đòn hiểm, ngã xuống trên mặt đất.


Bọn họ đều do Triệu gia dùng chỉ phí cao thuê tới bảo vệ.

Nhưng Diệp Quân Lâm là Chiến thần Côn Luân, trên chiến trường một người địch van quân tiên phong.

Làm sao những người này có thể động tới được!
Lý Tử Nhiễm nhận ra có chuyện, khi chạy tới, chỉ thấy một đám người ngã trên mặt đất kêu la đau đớn.

Diệp Quân Lâm còn chưa biết đã đi đâu.

“Anh ấy gây ra sao?”
Lý Tử Nhiễm trừng to mắt, tràn đầy vẻ không tin tưởng.

Chuyện Diệp Quân Lâm chạy trồn, rất nhanh toàn bộ Triệu gia đều biết.

Triệu Kiến Quốc cùng Ngô Mộc Lan nắm tay tới.

“Các người giáo dục thật tốt nha!”
Ngô Mộc Lan trừng mắt nhìn hai người Lý Văn Uyên tức giận nói.

“Ba mẹ, chúng con không biết, chuyện Diệp Quân Lâm bỏ trốn chúng con thực sự không biết…”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan khóc không ra nước mắt.

Ngô Mộc Lan hừ lạnh nói: “Hiện tại làm sao đây? Nó đi thế sẽ không quay lại!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi