Mọi người đồng loạt vỗ tay khen hay với quyết định của Thạch Thanh Son.
Duy nhất một cái ghế bị mang đi.
Không lâu sau.
Diệp Quân Lâm dẫn theo một đoàn người đi tới câu lạc bộ Thiết Huyết.
Bạch Hỗ cười cười: “Hy vọng hôm nay có cao thủ…”
“Sự chuẩn bị của họ chắc chắc sẽ không làm cậu thất vọng.”
Diệp Quân Lâm châm một điều thuốc rồi cười nói.
Đằng trước câu lạc bộ Thiết Huyết, có mấy cô gái đang đứng chào khách.
Sau đó dẫn đoàn của Diệp Quân Lâm đi vào bàn tiệc bên trong phòng khách.
Sau khi tới phòng khách, vẻ mặt của mọi người chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đoàn người Diệp Quân Lâm đang đi vào.
Nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi lạ lẫm.
Mọi người đều rất ngạc nhiên.
Người của tập đoàn Vân Đình đều trẻ như thế hả?
“Chỉ bốn người mà tới dự tiệc hả?”
Có người cười lạnh nói.
“Nếu không thì sao? Chẳng nhẽ là Hồng Môn Yến?”
Diệp Quân Lâm cười cười.
“Chắc chắn là Hồng Môn Yến, chỉ cần đầu cậu không có vấn đề thì chắc chắn là biết.”
“Người kia là Lục Nam Hiển hả?”
Tào Huy Vãng cười khẩy rồi hỏi.
Kỳ Lân cười cười: “Là tôi, nhưng người nói chuyện ngày hôm nay không phải là tôi, mà là ông chủ nhà tôi!”
Kỳ Lân nhìn sang Diệp Quân Lâm.
Mọi người lại ngạc nhiên.
Vốn tưởng rằng người hôm nay tới dự tiệc chính là hai người chỉ huy của Lục Nam Hiên.
Ai mà ngờ ông chủ thần bí của tập đoàn Vân Đình đích thân tới.
Tất cả mọi người ở tỉnh thành đều biết, ông chủ thần bí của tập đoàn Vân Đình rất mạnh, ngay cả Viên Sơn Hà và tập đoàn Tam Hưng cũng ăn khổ trong tay anh ta.
Bởi vì sức mạnh của anh và thế lực thần bí ở Tô Hàng, hiện tại Tô Hàng đã trở thành cắm địa, những người khác đều không dám ngắp nghé vào Tô Hàng nữa.
Gần như là cả Giang Nam đều đang đoán, ông chủ thần bí của tập đoàn Vân Đình là thần thánh phương nào.
Không ngờ anh lại tới đâu.
Mọi người cẩn thận đánh giá Diệp Quân Lâm, tất cả mọi người đều nghỉ hoặc.
Họ chưa bao giờ gặp anh.
Lúc đầu có người nghi ngờ có khả năng anh là thành viên của Thái Tử Đảng ở Hoa Hải.
Nhưng sau khi gặp người thật, nghỉ ngờ này đã bị đánh tan.
Không phải.
Diệp Quân Lâm quét mắt một cái, anh hiểu ra ngay.
Đám người này không giữ ghế lại cho mình.
“Sao thế? Có câu hỏi gì sao?”
Sư Gia cầm cái quạt, mỉm cười hỏi..