CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Quách Long Đằng cười tự giễu: “Lý Tử Nhiễm, tôi vẫn luôn yêu mến cô, nhưng cô lại đối xử với tôi như thế nào?”
“Nếu cô không đồng ý thì sao không nói sớm? Cứ phải đổi ý vào ngay lúc này sao?”
“Chồng trước của cô xuất hiện trong bữa tiệc đính hôn của tôi, ôm cô kêu bà xã, chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì tôi nên sống như thế nào? Tôi phải gánh vác bao nhiêu sỉ nhục và bêu danh? Nhà họ Quách lại phải bị sỉ nhục cỡ nào?”
“Chuyện này cô phải giải thích cho tôi!
Không thì đừng trách tôi không nể tình! Con người tôi rất coi trọng thể diện, trước vinh dự của gia tộc, chuyện gì tôi cũng có thể làm được!”
Quách Long Đẳng liên tục đặt câu hỏi, đám Ngô Thị Lan đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Lý Tử Nhiễm không biết nên làm sao.

“Muốn giải thích ư? Ha ha ha…” Diệp Quân Lâm nở nụ cười.

“Anh cười cái gì?” Thấy Diệp Quân Lâm cười, Quách Long Đằng cảm thấy như bị sỉ nhục.

“Tôi cười gì ư? Anh kết hôn với Lê Nguyên chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi.


Ông nội anh đang bị bệnh nguy kịch, anh cưới Lê Nguyên chẳng qua là vì muốn xung hỷ cho ông nội anh mà thôi!” Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Anh nói bậy!!! Làm gì có chuyện đói”
Quách Long Đằng tức giận quát lên: “Tôi thật lòng thích Lê Nguyên, vì chờ cô ấy mà tới giờ tôi còn chưa lập gia đình.

Nghe nói cô ấy vừa ly hôn, tôi lập tức đến tìm cô ấy, thử hỏi có mấy người đàn ông làm được như tôi?”
“Đúng thế, cậu Quách thật sỉ tình, thân phận như cậu ấy mà lại cưới một người phụ nữ đã từng ly dị.”
“Cậu Quách đúng là người đàn ông tốt.”
Người chung quanh bắt đầu khen ngợi.

Diệp Quân Lâm lại nở nụ cười: “Quách Long Đằng, mấy năm nay anh chơi gái không có một ngàn thì cũng có tám trăm ấy nhỉ?
Không bàn tới trước kia, cứ nói chuyện gần đây đi, mùng ba tháng trước anh ngủ một nữ sinh cấp 3, mùng bảy tháng này anh cưỡng đoạt một người phụ nữ đã có chồng…”
“Vô liêm sỉ! Giết hắn cho tôi!” Quách Long Đằng tức giận quát lớn, hiển nhiên là bị chọc trúng tim đen.


Diệp Quân Lâm nỏ nụ cười: “Tôi còn chưa nói xong đâu, anh sốt ruột làm gì?”
“Anh ngậm máu phun người! Bao nhiêu năm qua tôi vẫn giữ mình trong sạch!“ Quách Long Đằng cả giận.

Tuy nhiên mọi người đều nhìn Quách Long Đằng bằng ánh mắt quái dị, biểu hiện của anh ta càng kịch liệt thì càng chứng tỏ anh ta chột dạ, ngay cả mấy tên thuộc hạ cũng lưỡng lự có nên ra tay hay không.

Quách Long Đằng đã bị phẫn nộ đến mụ đầu, chỉ lo trừng Diệp Quân Lâm.

Quách Phi Hồng tiến lên một bước đẩy anh ta ra, nhìn Diệp Quân Lâm cả giận: “Cậu là cái thá gì? Đời tư của con trai tôi mà cần cậu phán xét sao?”
Ông ta nói tiếp: “Dựa theo quy củ của nhà họ Quách, cậu đã phạm phải bốn tội, phải bị trừng phạt!”
“Thứ nhất, một mình xông vào phá hỏng tiệc đính hôn của con trai tôi, thứ hai, cậu kêu vợ chưa cưới của con trai tôi là bà xã, thứ ba, cậu hãm hại con trai tôi, thứ tư, cậu bất kính với nhà họ Quách!”
“Bốn tội cộng lại, cậu phải bị đánh gãy tứ chỉ!”
Quách Phi Hồng vừa tuyên bố bốn tội, cao thủ nhà họ Quách nhanh chóng canh gác cổng lớn đề phòng Diệp Quân Lâm trốn thoát.

Quách Phi Hồng lại nhìn sang hai nhà Đoàn Trịnh: “Nhà họ Quách không phải ai cũng có thể khiêu khích, kể cả người ở Hoa Lư! Xúc phạm nhà họ Quách thì phải rơi vào kết cục này!”
Hai nhà Đoàn Trịnh lạnh run.

Quách Phi Hồng đang cảnh cáo họ.

Mẹ của Quách Long Đằng càng phẫn nộ, nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm quát: “Quỳ xuống ngay cho tai”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi