CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Lốp xe phía trước phát nổ, thân xe rung lắc dữ dội.

Điều này khiến Võ Tiêu bị dọa sợ.

Có người muốn giết Lý Từ Nhiệm?
“Nhanh chóng lui về!”
Võ Tiêu nhờ cộng sự che chắn, đưa Lý Từ Nhiệm vào trong tòa nhà cao tầng.

Nhưng vừa bước vào liền đụng phải một người đội mũ đen trùm kín mặt, trong đôi mắt lóe lên tia ác độc.

Xoett Gã lấy ra một con dao, đột nhiên đâm về phía Lý Từ Nhiệm.

Võ Tiêu vội vàng đẩy Lý Từ Nhiệm ra, ném di động của mình ngăn lại, có điều máy điện thoại cũng bị đập bể.

Sau khi gã ta ám sát thất bại thì liền rút lui.

Biến mất trong nháy mắt.

Lý Từ Nhiệm bị dọa đến trắng bệch cả mặt, mồ hôi lạnh ứa ra.


Võ Tiêu càng thêm hoảng sợ.

Cảm thấy chỗ nào cũng không an toàn.

Cô ta kéo Lý Từ Nhiệm đến bãi đậu xe dưới hầm.

Võ Tiêu lợi dụng kĩ thuật mở khóa một chiếc xe, lập tức đưa Lý Từ Nhiệm rời đi.

Trong kính chiếu hậu, cô nhìn thấy có vài người xông về phía họ.

Võ Tiêu bị tình cảnh này dọa đến mồ hôi lạnh ứa ra đầy người.

Võ Tiêu chạy bằng tốc độ nhanh nhất, lao vùn vụt trên đường.

Sau khi lái ra khỏi khu vực đó, cô mới thở dài một hơi.

Nhưng sau một giây, mặt cô lại biến sắc.


Am!
Một chiếc xe con hung hăng đụng tới.

Võ Tiêu và Lý Từ Nhiệm nháy mắt mất đi ý thức.

Chờ đến khi hai người tỉnh lại, Diệp Quân Lâm và Võ Sâm đã tới.

May mà Võ Tiêu và Lý Từ Nhiệm không bị thương, chỉ bị kinh sợ.

Vẻ mặt Diệp Quân Lâm cực kỳ lạnh lùng.

Lập tức nghĩ tới một người.

Muốn chết!
Võ Tiêu lập tức báo cáo tình huống: “Anh Diệp, tôi cảm thấy chuyện này có điểm không bình thường, chúng tôi bị ám sát bốn lần, hình như có người cố gắng điều khiển.”
“Lần đầu tiên, tay bắn tỉa bắn trượt, còn đánh trực diện như vậy đã không hợp lẽ thường rồi.”
“Lần thứ hai, tay dùng dao ám sát có thể hoàn toàn lách qua vị trí của tôi rồi ra tay tiếp, lần thứ ba thì bọn họ đã mai phục sẵn dưới bãi đậu xe hẳn là nên ra tay sớm, chứ không chờ đến lúc chúng tôi lái xe rời đi rồi mới ra tay.

Lần thứ tư, xem ra là chỉ muốn đụng chúng tôi chứ không phải muốn lấy mạng chúng tôi.”
“Tôi cảm giác đối phương là cố ý dọa sợ chúng tôi mà thôi, chứ không phải muốn giết.”
Võ Tiêu tổng kết.

Diệp Quân Lâm không nói gì.

Chỉ là vẻ mặt âm trâm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi