CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Bọn họ làm sao nghĩ được chỉ là đi đánh một trận, lại có mười vạn quân đội tới đây!
Mọi người chỉ có một việc tình: trước đây vì sao không cố gắng học tập ngay từ đầu, sao lại phải tham gia chuyện như thế này?
Nhìn áp sát, mấy vị lão đại Đỗ Việt Sinh cũng sợ hãi.

Viên dạ minh châu trong tay hắn không biết đã vứt đi đâu.

Những người khác, Tiếu Diện Phật, Bát gia như muốn tăng huyết áp lên cao, nếu không có người đỡ, đã sớm té xuống đắt.

Ngay cả cao thủ thập tam thái bảo, sợ đến mức sắc mặt tái xanh, ngay cả đầu cũng không dám ngắng lên!
Diệp Kiện Sâm sợ muốn hộc máu, chỉ cần đi lên một bước, nòng súng đều sẽ nằm trên đầu họ.

Thật đáng sợ!
Đám lính đánh thuê hận chết Diệp Nam Huy!
Nếu như biết như vậy, có cho một trăm triệu bọn họ cũng không tới.


Mắt mạng lấy gì mà hưởng!
Đúng lúc này, trên không trung hơn mười chiếc máy bay vận tải đột nhiên có động tĩnh, phía sau cửa khoang có gì đó.

“Sưu sưu sưu…”
Lính nhảy dù nối tiếp nhau nhảy xuống.

Mấy trăm chiếc máy bay trực thăng cũng lập tức có động, bay quanh ở trên phía đám người Diệp Kiện Sâm.

Mọi người đều thấy rõ, trên máy bay trực thăng đều có một tay súng bắn tỉa, súng ngắm đúng về phía từng người bọn họ.

Thậm chí còn có súng máy, điều chỉnh góc độ về hướng bọn họ.

Hơn mười chiếc máy bay vận tải, lính nhảy dù liên tiếp nhau nhảy xuống, sau khi đáp xuống, bọn họ dùng tư thế nửa ngồi quay lưng về phía Diệp Quân lâm, mặt hướng về phía người Diệp gia, vũ khí trong tay cũng nhắm vào người Diệp gia.

Có hàng nghìn lính nhảy dù đáp xuống, bọn họ chiếm lĩnh toàn bộ vùng đắt trống “Ùng ủng…”
Phía ngoài vẫn còn có động tĩnh truyền tới.

Từng khẩu đại bác được đầy ra ngoài, khẩu đại bác hướng về phía bầu trời, không biết muốn làm gì.

Nhưng bọn người Diệp gia cùng với Đỗ Việt Sinh trong lòng – bọn họ lo lăng cùng u ám tăng thêm.

Trước sau bọn họ đều bị bao vây, nòng súng pháo hạng nặng, xe tăng đều dí sát bọn họ rồi.

Ngay cả trên không đều có máy bay trực thăng, máy bay ném bom hướng về phía bọn họ.

Lúc này 360 độ quanh bọn họ không có chỗ nào trống.


Đáng sợ!
Quả thực rất đáng sợ!
Đám người lính đánh thuê của James không chịu được áp lực đầu tiên.

Bọn họ ném vũ khí, hai tay giơ lên, lập tức nói: “Chúng tôi bị Diệp gia gạt tới! Không hề làm gì cải”
Cuối cùng bọn họ quỳ rạp trên mặt đắt, hai tay ôm đầu, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

Ngay sau đó, Đỗ Việt Sinh kịp phản ứng, lập tức chỉ vào Diệp gia nói: “Mọi chuyện đều là Diệp gia làm! Bọn họ dùng một hạng mục hai mươi tỷ mê hoặc chúng tôi đến! Chúng tôi thực sự hồ đồ! Chúng tôi không biết! Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sai rồi al”
Vừa dứt lời, Đỗ Việt Sinh cùng mấy vị lão đại cũng bắt chước bộ dạng của James, quỳ rạp trên mặt đất hai tay ôm đầu.

“Phù phùi”
“Phù phù!”
Chợt, bọn thủ hạ của bọn hắn đều quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu!
Một người nối tiếp một người!
Ngay sau đó, vệ sĩ, bảo vệ của Diệp gia thuê làm cũng toàn bộ đem trách nhiệm vứt cho Diệp gia, bọn họ đều quỳ rạp trên mặt đất…
Trong nháy mắt hơn một ngàn người toàn bộ quỳ rạp trên mặt đất đầu hàng.


Chỉ còn lại có người Diệp gia cùng mày người Quách Linh Phi.

Bọn họ nhìn trái phải, hoặc là nòng súng lạnh như băng, hoặc là người nằm dưới đất.

Bọn họ muốn nằm xuống cũng không được, không nằm cũng không đượ!
c Cách rất xa, Diệp Quân Lâm hô: “Diệp Kiện Sâm?”
Nghe được tên của mình, Diệp Kiện Sâm sợ đến mức giật mình, mồ hôi lạnh túa ra cả người, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh nặng.

_ „: Hăn bất đắc dĩ nhìn vê phía Diệp Quân Lâm cách đó không xal “Diệp Đông Huy?”
“Ngô Vạn Nhược?”
“Diệp Tây Huy?”
“Diệp Nam Huy?”
“Diệp Nhất Long?”
“Quách Linh Phi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi